Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 375 - Giao nhân Bạch Lăng, phủ đệ bị bao vây!

Đát Kỷ vỗ mạnh vào vai của ca ca, nói: “Ngươi nên cảm ơn ca ca của ta, nếu không phải hắn cướp ngươi về đây, hiện tại ngươi đã bị đưa vào Hoàng cung rồi.”
Bạch Lăng nhìn Lý Nguyên một cái ngượng ngùng dời tầm mắt đi ngay, nàng nhỏ giọng nói: “Lý Hàm Ngư, cảm ơn ngươi.”
“Ha ha ha!” Đát Kỷ không nhịn nổi bật cười ha hả.
Da mặt Lý Nguyên giật giật, thản nhiên nói: “Ta tên Lý Nguyên.”
Bạch Lăng nghe vậy, xoẹt một cái, gương mặt của Bạch Lăng đỏ ửng, nàng vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, ta, ta không biết.”
Đát Kỷ thấy dáng vẻ nhát gan của Bạch Lăng, nàng ngừng cười an ủi nói: “Ngươi đừng sợ, ca ca ta rất dễ nói chuyện, sẽ không trách ngươi đâu.”
Dương Hòe ở bên cạnh rất muốn phản bác lời nói của Đát Kỷ.
Ngoại trừ đối với ngươi ra, công tử chưa từng dễ dãi với bất cứ người nào khác.
Nhưng mà suy nghĩ lại Dương Hòe quyết định không nên tìm đường chết thì hơn.
Bạch Lăng thấy Đát Kỷ an ủi, lúc này mới yên tâm.
Đát Kỷ lại hỏi Bạch Lăng: “Nhà ngươi ở đâu?”
Bạch Lăng khẽ đáp: “Ta ở trong Cam Uyên Đông Hải.”
Đát Kỷ: “Cam Uyên? Chưa từng nghe nói đến.”
Bạch Lăng: “Rất xa, rất xa.”
Đát Kỷ tò mò hỏi: “Những người đó tại sao lại muốn bắt ngươi?”
Ánh mắt của Bạch Lăng lóe lên một cái, cúi đầu nói: “Ta không biết.”
Đát Kỷ nhìn ca ca: “Ca ca, ngươi tính thử xem.”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Nguyên nhân thì có rất nhiều, nước mắt của giao nhân là nguyên liệu luyện đan dược tăng trưởng cơ bắp, gìn giữ nhan sắc. Mỡ của giao nhân có thể khiến linh hồn của sinh linh mãi mãi được gìn giữ không bị tiêu diệt, tâm trí của linh hồn không bị âm sát lệ khí ảnh hưởng. Giao nhân có thể chế luyện long tiêu sa không dính bụi trần, thủy hỏa bất nhập. Cuối cùng, giao nhân rất đẹp, có thể thưởng thức... Cho nên có rất nhiều lý do để bắt nàng.”
Sắc mặt của Bạch Lăng càng thêm kinh sợ với từng tác dụng của giao nhân mà Lý Nguyên nói ra.
Ánh mắt nhìn Lý Nguyên và Đát Kỷ cũng tràn ngập sợ hãi.
Dường như lo lắng Lý Nguyên và Đát Kỷ sẽ làm điều bất lợi với nàng.
Đát Kỷ thấy vậy nhanh chóng an ủi: “Ngươi đừng sợ, bọn ta sẽ không đối xử với ngươi như vậy. Lệ châu, mỡ giao nhân, long tiêu sa gì đó, bọn ta không thiếu.”
Bạch Lăng lại đảo mắt nhìn Lý Nguyên một cái.
Dường như đang nói, Đát Kỷ không thèm, ca ca ngươi chưa chắc sẽ không.
Lý Nguyên trợn mắt: “...”
Nửa canh giờ sau, đám người Lỗ Hùng vẫn chưa thoát ra được trong bao vây của cương ngựa.
Sau đó, quân phòng ngự thành ở Triều Ca nhận được tin tức, đưa nhóm người Lỗ Hùng vào thẳng Vương thành.
Trụ vương biết cống phẩm của mình bị cướp, lập tức nổi trận lôi đình.
Ngay tại chỗ bóp nát một chén rượu trắng như mỡ dê.
Hắn nghe người ta nói, bột phấn nghiền từ giao châu có thể sinh cơ hoạt huyết, khiến tay chân bị gãy mọc lại, cho nên mới đặc biệt cho người bắt một giao nhân, chuẩn bị lấy được giao châu gỡ cái danh xưng ‘Thái giám’ xuống.
Nhưng hắn không ngờ, xe cống phẩm lại bị người ta cướp ở ngoài thành Triều Ca.
Quả thật vô pháp vô thiên.
Trụ vương lập tức hạ lệnh, dốc toàn lực tra rõ chuyện này, đồng thời truy nã tội phạm cướp xe cống phẩm toàn thành.
Hai người Hoàng Phi Hổ và Tỷ Can nghe Lỗ Hùng miêu tả lại tên cướp, cảm thấy có gì không đúng lắm.
Trông vô cùng đẹp trai, xách theo cái lồng chim, đi cùng một con chó không lông màu đen...
Đây, đây không phải là con rể Lý lão đệ chưa qua cửa của ta hay sao?
Sao Lý lão đệ lại trở thành tội phạm cướp bóc vậy?
Còn cướp cống phẩm của Trụ vương, thật sự to gan làm bậy quá rồi.
Hai người muốn đi tìm Lý Nguyên hỏi cho rõ, nhưng còn chưa đợi hai người lên đường, Tập Đạo doanh trong thành đã tìm được tên tội phạm cướp xe kia.
Bởi vì trong lúc Lý Nguyên ngồi xe ngựa tiến vào thành, vốn chẳng thèm che giấu, mục tiêu lớn như vậy chỉ cần nghe ngóng một chút là biết được ngay.
Rất nhanh, tướng quân n Phá Bại Cận Vệ doanh đã dẫn theo một ngàn binh lính Cận Vệ doanh, khí thế hừng hực đến thành Nam, vây kín phủ đệ của Lý Nguyên.
Mỗi binh lính của Cận Vệ quân mặc giáp sáng bóng, rìu búa kiếm và kích, xếp thành hàng giương cung nỏ, bày binh bố trận, quân uy lẫy lững, tràn đầy sát khí.
Thanh thế cực lớn dọa cho những người gần đó kinh hồn bạt vía, tay chân nhũn ra.
Người đi trên đường chạy cái vèo mất tăm hơi, người bán hàng cũng chẳng kịp thu dọn sạp hàng.
Nhà người dân gần đó cũng vội đóng chặt cửa, không dám bước ra ngoài.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Nghe nói bắt cường đạo cướp cống phẩm.”
“Con bà nó, cống phẩm mà cũng dám cướp, thật sự quá to gan.”
“Sao lại vây phủ đệ của Lý công tử lại vậy? Lẽ nào Lý công tử là tên cướp đó sao?”
“Ừm, trông không giống lắm mà!”
n Phá Bại cưỡi trên một con Kim Tinh thú, hét lớn vào phủ đệ của Lý Nguyên: “Người bên trong mau chóng ra ngoài bó tay chịu trói, chuyện các ngươi phạm phải đã bị bại lộ. Nếu còn chống đối, sẽ giết chết bất luận tội.”
Trong sân.
Bạch Lăng nghe thấy tiếng gọi bên ngoài, cảm nhận được sát khí ngút trời, quân uy chói sáng, không khỏi bị dọa sợ sắc mặt trắng bệch.
Sát khí hình thành từ quân trận như thế ngay cả tu vi của tu sĩ Kim Tiên cũng bị áp chế, thực lực phát huy không bằng một phần trăm lúc bình thường. Nàng là một tiểu tu sĩ Thiên Tiên sơ kỳ, đương nhiên không thể chịu nổi, ngay cả bay cũng bắt đầu cảm thấy khó khăn.
“Sao đây? Những người này đều đến bắt ta.” Bạch Lăng sợ hãi nói, tỏ ra vô cùng nhát gan.
Đát Kỷ nhẹ nhàng an ủi: “Tiểu Bạch Lăng đừng lo lắng, quân lính trận doanh nhỏ nhoi, căn bản không làm gì được bọn ta.”
Bạch Lăng nửa tin nửa ngờ, nàng không biết rõ tu vi của hai người, chỉ cảm thấy uy lực của quân trận bên ngoài xông thẳng lên Cửu Thiên khiến nàng cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Đát Kỷ nói với ca ca: “Ca ca, hay là ngươi đi ra đánh đuổi mấy người này đi đi.”
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Không cần ra tay, bọn họ căn bản không thể vào.”
“Chuyện thế nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận