Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1243 - Phật Di Lặc hộc máu, Hắc Sơn lão yêu bối rối (2)

Phật Di Lặc nhất thời tức giận tới mức phun ra ba lít máu.
Lại dám mắng ta là súc sinh, ở trước mặt ta xưng lão tử, ngươi đây là muốn chết!
Hòe tinh bên cạnh, đã sớm thấy choáng váng.
Ngẩn người ở đó, vẫn không nhúc nhích, giống như động cơ bị hỏng.
Đương nhiên hắn nhìn thấy Phật Di Lặc đánh bay Hắc Sơn lão yêu.
Nhưng hắn không hiểu, tại sao Phật Di Lặc đột nhiên muốn đánh Hắc Sơn lão yêu?
Điều này không nên chứ?
Chúng ta tới đây không phải là vì báo thù cho Hắc Sơn lão yêu sao?
Hòe tinh bối rối, Nhiếp Tiểu Thiến và Yến Xích Hà cũng bối rối không thôi.
Bọn họ nhìn Phật Di Lặc, lại nhìn Hắc Sơn lão yêu bị khảm ở trong nham thạch xa xa, chỉ cảm thấy giống như là nằm mơ, có vẻ rất không chân thực.
Không phải là giúp đỡ Hắc Sơn lão yêu sao? Tại sao lại đột nhiên đánh Hắc Sơn lão yêu?
Chẳng lẽ hòa thượng mập này hóa điên?
“Là ta đánh ngươi, ngươi muốn thế nào?”
Phật Di Lặc nhịn xuống lửa giận trong lòng, vẻ mặt lạnh lùng nói với Hắc Sơn lão yêu.
Hắc Sơn lão yêu nghe vậy, vẻ mặt vốn tức giận, nhất thời cứng đờ.
Hắn ngây ngốc nhìn Phật Di Lặc, chỉ cảm thấy đầu óc cũng không đủ dùng, căn bản không phản ứng kịp.
Tại sao lão gia muốn đánh ta?
Không phải chứ?
Không xong, ta vừa mới nói súc sinh nào đánh lén lão tử, nếu là Quỷ Đế lão gia đánh ta, không phải ta đây đang mắng Quỷ Đế lão gia là súc sinh sao?
Phải làm sao mới ổn đây?
Phật Di Lặc lại không để ý tới Hắc Sơn lão yêu, hắn bay thẳng vào lương đình, đi tới trước mặt Lý Nguyên.
Nhiếp Tiểu Thiến và Yến Xích Hà thấy Phật Di Lặc bay tới, sợ đến mức không dám thở mạnh.
Có thể một chưởng đánh bay Hắc Sơn lão yêu, thực lực người này phải rất mạnh.
Chỉ sợ đối phương ngáp một cái, là có thể khiến cho chúng ta tan tành mây khói.
Ngẫm lại đã cảm thấy tê cả da đầu!
Tuy Nhiếp Tiểu Thiến vô cùng sợ hãi, nhưng nàng vẫn đang cầm ô hoa đào trong tay, chắn trước mặt nàng và Lý Nguyên, vẻ mặt chột dạ hỏi Phật Di Lặc: “Ngươi đừng tới đây, ngươi muốn làm gì?”
Phật Di Lặc vẻ mặt hiền hòa cười nói với Nhiếp Tiểu Thiến: “Nữ thí chủ không cần phải lo lắng, bần tăng cũng không có ác ý.”
Nói xong, hắn khom mình hành lễ với Lý Nguyên nói: “Tiểu tăng Di Lặc, bái kiến Lý tiền bối.”
Khom lưng cúi đầu chín mươi độ, có vẻ rất cung kính.
Giống như vãn bối đối mặt với trưởng bối.
Bốn người Nhiếp Tiểu Thiến, Yến Xích Hà, Hắc Sơn lão yêu, Hòe tinh, nghe xưng hô của Phật Di Lặc cùng với thái độ đối với Lý Nguyên, tất cả đều trợn tròn mắt nhìn.
Từng người há hốc miệng, cằm rơi trên mặt đất cũng không biết.
Hắc Sơn lão yêu chỉ cảm thấy da đầu sắp nứt ra rồi.
Phải biết rằng, đây chính là Tây Phương Quỷ Đế, Đông Lai Phật Tổ, cường giả vô thượng hưởng danh tam giới Hồng Hoang, sao có thể gọi một thư sinh không hề có tu vi là tiền bối?
Cho dù là Phật Như Lai, Hạo Thiên Ngọc Đế đại năng vạn cổ cũng chỉ có thể tương xứng, ngang vai ngang vế với Tây Phương Quỷ Đế, không thể làm tiền bối của Phật Di Lặc!
Thư sinh nho nhỏ này có tài đức gì, có thể coi là tiền bối của Phật Di Lặc?
Chẳng lẽ, địa vị của thư sinh này ngang hàng với Thánh Nhân?
Nhưng điều này sao có thể?
Hắc Sơn lão yêu không tiếp thụ được.
Hòe tinh cũng không tiếp thụ được.
Lý Nguyên, Hòe tinh sớm đã phát hiện, nhưng Hòe tinh chưa từng chú ý đến thư sinh thanh tú này.
Chỉ coi hắn là con kiến hôi thuận tay có thể đập chết.
Hắn có nằm mơ cũng chẳng ngờ, con kiến hôi trong mắt mình có cũng được không có cũng được, thế nhưng ngay cả Tây Phương Quỷ Đế độc đoán muôn đời cũng phải gọi tiền bối.
Cúi đầu hành lễ chín mươi độ.
Hắn rốt cuộc là người nào?
Hắn rốt cuộc có năng lực gì?
Tại sao có thể làm cho Tây Phương Quỷ Đế cung kính như thế?
Nói như vậy, nguyên nhân Hắc Sơn lão yêu bị Phật Di Lặc đánh bay vừa rồi, cũng là bởi vì thư sinh áo trắng này!
Trong lòng Yến Xích Hà lúc này đang rối bời.
Hắn vốn cho rằng, lần này Hắc Sơn lão yêu tìm được giúp đỡ, ba người hắn cùng với Lý Nguyên, Nhiếp Tiểu Thiến nhất định lành ít dữ nhiều.
Nhưng hắn không nghĩ tới, người giúp đỡ mà Hắc Sơn lão yêu tìm được, lại đánh cho Hắc Sơn lão yêu một trận, còn gọi Lý Nguyên là tiền bối.
Cái này cũng quá bất khả tư nghị, quá xuất hồ ý liêu rồi.
Mấu chốt nhất chính là, người giúp đỡ Hắc Sơn lão yêu, lại tự xưng Di Lặc.
Trong thiên hạ, tam giới Hồng Hoang, có thể gọi là Di Lặc, cũng chỉ có một người, đó chính là Tây Phương Đông Lai Phật Tổ, U Minh Tây Phương Quỷ Đế -- Phật Di Lặc.
Đây mới thật là đại năng vạn cổ.
Cường giả tuyệt thế.
Là tồn tại chí cao hưởng danh Hồng Hoang.
Nhưng nếu như người này thật sự là Phật Di Lặc, vậy càng bất khả tư nghị.
Người nào, mới có thể là tiền bối của Phật Di Lặc?
Chẳng lẽ, lời nói trước đó của Lý Nguyên, toàn bộ đều là thật?
Tu vi của hắn, thực sự vượt qua Đại La?
Sở dĩ cảm giác của hắn chuẩn, cũng không phải bởi vì mèo mù vớ được cá rán, mà là hắn thật sự có thể biết trước quá khứ tương lai, toán vô di sách?
Nhưng nếu như hắn thật sự là một vị đại năng tuyệt thế vượt qua Đại La, vì sao ta gọi hắn Lý lão đệ, hắn cũng không tức giận?
Chẳng lẽ Đại La bình thường như triệu người thời nay?
Yến Xích Hà tâm loạn như ma, Nhiếp Tiểu Thiến cũng tâm loạn như ma.
Nàng ngây ngốc nhìn chằm chằm Lý Nguyên, giống như mới lần đầu tiên thấy.
Thì ra, địa vị hắn thực sự bất phàm, lai lịch không đơn giản.
Thì ra, lời hắn nói vẫn luôn là thật, chỉ là mắt nhìn của chúng ta quá thấp, nên mới cảm thấy hắn đang khoác lác.
Nói như vậy, ô giấy trong tay ta, đúng là Tiên thiên chí bảo?
Đại năng có thể chế tạo Tiên thiên chí bảo, mẹ nó, đây cũng quá trâu bò đi!
Còn có, trước đó hắn nói ta còn không đủ tư cách làm nha hoàn cho hắn, xem ra cũng là sự thật.
Nghĩ tới đây, trong lòng Nhiếp Tiểu Thiến cũng không khỏi cảm thấy vô cùng ủ rũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận