Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 568 - Kim Sơn tự, Pháp Hải!!

Tôn Ngộ Không thấy Lý Nguyên vẫn chưa dạy công pháp, nếu là người bình thường, có lẽ đã sớm không chịu được, nhất định lên tiếng hỏi thăm Lý Nguyên có phải đã quên hay không, hoặc là cố ý để hắn làm cu li.
Nhưng Tôn Ngộ Không không hề nóng nảy chút nào, mỗi ngày đều nhẫn nhục chịu khó hoàn thành cẩn thận tỉ mỉ những chuyện được giao phó.
Mặc dù việc Lý Nguyên không thể lập tức truyền thụ công pháp khiến Ngộ Không hơi tiếc nuối trong lòng, nhưng có một việc làm cho Tôn Ngộ Không rất vui.
Đó chính là một ngày ba bữa, Lý Nguyên đều làm đồ ăn ngon.
Những loại đồ ăn ngon này chẳng những có mùi thơm vô cùng mà vẻ ngoài còn làm cho người ta vui tai vui mắt, hương vị càng làm cho người ta thèm nhỏ dãi, dư vị vô tận.
Thực sự là sắc, hương, vị đều có đủ.
Tôn Ngộ Không đi khắp nơi ở Hồng Hoang, đã ăn qua không ít đồ ăn, nhưng hắn có thể nói vô cùng khẳng định rằng không có bất kỳ một loại đồ ăn nào ngon hơn đồ ăn Lý Nguyên tự mình làm.
Phải nói, chỉ có Lý Nguyên mới làm được đồ ăn ngon, để người thưởng thức, cho người hưởng thụ.
Những đồ ăn khác chẳng qua chỉ dùng để lấp đầy bụng mà thôi.
Tôn Ngộ Không thầm tự suy đoán, Lý Nguyên làm đồ ăn nhất định là cao lương mỹ vị bên trong Thiên Cung mới xứng có được, nhân gian căn bản là không có.
Mỗi ngày, ngoại trừ mong đợi Lý Nguyên hôm nay Lý Nguyên có thể truyền thụ cho hắn thuật trường sinh ra, chuyện Tôn Ngộ Không mong chờ nhất là đợi một ngày ba bữa đến.
Hắn ở trong khách điếm nửa tháng rồi mà vẫn không chưa từng ăn trùng món ăn nào.
“Cũng không biết sư phụ biết bao nhiêu loại món ăn ngon.”
“Chẳng lẽ trước kia sư phụ là đầu bếp trên trời?”
“Nếu sư phụ đi mở quán ăn chứ không phải khách điếm, chắc chắn buôn bán đông nghẹt cho xem.”
Khi hết bận, Tôn Ngộ Không luôn có những suy nghĩ lung tung không đâu vào đâu như vậy.
Mặc dù Lý Nguyên không thừa nhận đồ đệ là hắn, nhưng Tôn Ngộ Không đã tự mình coi Lý Nguyên là sư phụ rồi.
Ngoại trừ ở khách điếm, có đôi khi Lý Nguyên sẽ đưa Tôn Ngộ Không đi dạo trong ngoài thành Trường An.
Thời gian này Tôn Ngộ Không còn đi theo Lý Nguyên tới chùa miếu mấy lần.
Hiện giờ, dù Phật môn thua kém Đạo môn phổ biến ở phía Đông, nhưng cũng đã thành lập một số chùa miếu ở phía Đông truyền bá tín ngưỡng, thu thập hương khói rồi.
Tôn Ngộ Không nhìn thấy có hòa thượng khổ hạnh tuân thủ thanh quy giới luật, phổ độ thế nhân.
Hắn còn nhìn thấy tượng Phật mạ vàng, người giàu quét dọn giường chiếu nghênh đón người nghèo, nhưng miếu thờ không ai quan tâm.
Còn thấy hòa thượng khuyên người làm việc thiện, nhưng người lương thiện làm việc thiện lại cơ khổ không có nơi nương tựa, kẻ xấu làm việc ác lại vinh hoa phú quý.
Một ngày kia, Tôn Ngộ Không lại đi với Lý Nguyên đến Kim Sơn tự ở ngoại thành du ngoạn.
Trưởng lão Kim Sơn tự có Phật hiệu Pháp Hải cao thâm, có thể luyện bùa xua đuổi quỷ, luyện đan chữa bệnh, hàng ma trừ yêu, danh tiếng vang dội.
Vì vậy nên Kim Sơn tự có không ít tín đồ, mỗi ngày hương khói hưng thịnh, khách đến không dứt.
Lúc này là mùa thu, ánh nắng tươi sáng, cuối thu không khí dễ chịu, chính là lúc thích hợp để ra ngoài đi dạo.
Vì vậy trên đường tới Kim Sơn tự, du khách càng nhiều hơn.
Có cường hào quần áo lụa là xách chim ưng dắt chó được vô số tôi tớ bao quanh, có công tử giai nhân cưỡi ngựa ngồi kiệu, còn có người bán hàng rong đang gánh hàng, có ông lão bà lão ăn mặc cổ xưa, vẻ mặt xanh xao.
Lý Nguyên cầm một cái quạt giấy, người mặc một bộ trường bào lưu vân thủy hợp, tóc thì dùng một sợi tơ màu lam buộc thành một búi tóc, nhìn phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong không nói nên lời.
Hắn đi trên đường thu hút sự chú ý của không biết bao nhiêu thiếu nữ, làm vô số nam tử vừa hâm mộ vừa ghen tỵ.
Còn Tôn Ngộ Không thì mặc một bộ y phục vải thô gọn gàng, đeo một cái rương, chẳng khác gì một người hầu thấp bé, nhắm mắt đi theo sau Lý Nguyên.
Bởi vì đi cùng với Lý Nguyên nên những người xung quanh cũng không vì hắn là con khỉ, lớn lên nhìn dữ tợn mà sợ hắn.
Trái lại, có không ít tiểu thư khuê các lá gan không nhỏ hoặc là thiếu phụ mạnh mẽ mượn cơ hội hỏi thăm lai lịch của hắn để nói chuyện với Lý Nguyên.
Ở phía sau, Tôn Ngộ Không trợn tròn mắt.
Thật đúng là coi lão Tôn thành con thú cưng rồi!
Chờ đến lúc tới Kim Sơn tự, ở sau Lý Nguyên và Tôn Ngộ Không đã có một đám cô nương, tiểu tức phụ đi theo rồi.
Lý Nguyên không thèm để ý, vẫn bình tĩnh vừa đi vừa thưởng thức cảnh sắc xung quanh.
Nếu có ai bắt chuyện với hắn, hắn chỉ cười cười, không nói chuyện làm cho người đến gần tự đỏ mặt rời đi.
Kim Sơn tự xây bên cạnh một cái hồ, cung điện xanh vàng rực rỡ, đình đài lầu các, núi non trùng điệp toát ra vẻ vô cùng to lớn tráng lệ. Trong đó có một ngọn Lôi Phong tháp cao vạn trượng, khí thế càng bức người.
Vô số du khách tới đây cũng chỉ vì muốn ngắm sự hùng vĩ của tòa tháp cao chọc trời này.
“Ngọn Lôi Phong tháp này cũng quá cao rồi, căn bản là không nhìn thấy đỉnh.”
“Nghe nói ngọn Lôi Phong tháp này được dựng lên trong một đêm, không biết người nào mà thần thông đến thế.”
“Nghe nói dưới Lôi Phong tháp còn trấn áp không ít yêu ma quỷ quái nữa!”
“Ahhh, vậy không biết là thật hay giả.”
“...”
Tôn Ngộ Không nghe thấy du khách xung quanh bàn luận, hắn hỏi Lý Nguyên: “Chưởng quỹ, ngươi nói xem dưới ngọn Lôi Phong tháp này có yêu ma quỷ quái không?”
Lý Nguyên gật đầu nói: “Có yêu, nhưng cũng có người.”
Tôn Ngộ Không nghi ngờ hỏi: “Sao lại trấn áp cả người?”
Lý Nguyên: “Yêu mất đi thú tính, chính là người.”
Tôn Ngộ Không như suy nghĩ điều gì, gật đầu.
Hắn nhớ lúc đầu Lý Nguyên đặt tên cho hắn, lúc đó luôn nói là “Hồ Tôn bỏ đi chữ thú bên cạnh.” Thì ra là sư phụ hy vọng ta làm người!
Bạn cần đăng nhập để bình luận