Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 400 - Triệu Công Minh bị Tiểu Hắc cắn!

Chẳng lẽ là nó đang cố ý trêu mình? Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt Triệu Công Minh không khỏi xanh đỏ một hồi, vừa may mắn vừa có loại cảm giác bị nhục nhã, lộ vẻ mặt phức tạp không hiểu.
Hắn vội vàng thi triển thần thức, dò xét về phía viện.
Nhưng trong viện ngay cả một bóng dáng không có, không thấy tung tích con chó đen.
Thật bất thường!
Triệu Công Minh lập tức hiểu, cái nhà này có điều cổ quái.
Đây thật sự là phủ đệ Lý công tử ở sao? Nếu như là thật, chỉ sợ Lý công tử không phải là Địa Tiên kỳ đơn giản.
Khi Triệu Công Minh âm thầm suy nghĩ, hắn đột nhiên nhìn thấy một hòa thượng trọc đầu có gương mặt mập mạp, mặc áo cà sa, đầu đội mũ bì lô, đi tới trước viện.
Khiến Triệu Công Minh âm thầm kinh ngạc, mặc dù tu vi hòa thượng đầu trọc chỉ là Đại La Kim Tiên trung kỳ, nhưng người mang hai loại huyền quang khánh vân là quốc vận Thương triều và khí vận Quỷ đạo Địa phủ.
Thế cho nên uy áp phát ra trên người đối phương, không yếu hơn Triệu Công Minh Chuẩn Thánh sơ kỳ chút nào.
Di Lặc cũng chú ý tới Triệu Công Minh.
Hắn cảm nhận tu vi phát ra trên người Triệu Công Minh, trong mắt lập tức hiện lên một chút tinh quang.
Tu vi hắn rất mạnh, không biết là đại năng nào của hồng hoang…
Nghĩ tới đây, Di Lặc lập tức chắp tay trước ngực, hành lễ nói với Triệu Công Minh: “Bần tăng Di Lặc, đệ tử Tây Phương giáo, không biết xưng hô với đạo hữu như thế nào?”
Triệu Công Minh chắp tay đáp lễ nói: “Tại hạ Triệt giáo Triệu Công Minh, bái kiến Di Lặc đạo hữu.”
Di Lặc chợt nói: “Thì ra cao đồ Triệt giáo, khó trách tu vi cao sâu như thế.”
“Quá khen, quá khen.”
Trên mặt Triệu Công Minh hiện lên một chút thẹn.
Nếu như là lúc trước, hắn cảm giác tu vi mình cao thâm, thiên hạ ít có tu sĩ có thể sánh vai với hắn.
Nhưng bây giờ, hắn phát hiện thậm chí ngay cả một con chó mình không bằng, nghe thấy Di Lặc khen ngợi, đã cảm thấy có chút chói tai.
“Triệu Công Minh đạo hữu cũng tới bái Lý tiền bối đấy sao?”
Di Lặc hỏi Triệu Công Minh.
Chẳng lẽ Lý tiền bối là trưởng bối của Lý Nguyên? Hắn lắc đầu nói: “Ta tới tìm Lý Nguyên.”
Di Lặc có phần nghi ngờ mở trừng hai mắt: “Lý Nguyên? Không phải là Lý tiền bối ư?”
Triệu Công Minh không biết sao, đỉnh đầu lập tức toát ra một ngàn dấu chấm hỏi. Lý Nguyên là... Lý tiền bối, không phải hắn là Địa Tiên kỳ sao? Sao Di Lặc gọi hắn là tiền bối? Chẳng lẽ các muội muội lừa ta, thật ra thì Lý Nguyên vốn không phải là Địa Tiên kỳ? Bây giờ Triệu Công Minh không dám nói lung tung nữa, sợ lại gây ra chuyện chê cười.
Di Lặc nói: “Nếu chúng ta đều tìm Lý tiền bối, vậy thì cùng nhau đi thôi.”
Triệu Công Minh chần chờ một chút: “Hình như trong viện không có ai.”
Di Lặc suy đoán nói: “Hẳn là Triệu đạo hữu không quen Lý tiền bối phải không?”
Triệu Công Minh kinh ngạc nói: “Sao ngươi biết?”
Di Lặc nói: “Bởi vì dường như Triệu đạo hữu không rõ ràng tình hình của Lý tiền bối.
Trong viện của Lý tiền bối có đại trận phòng ngự tuyệt thế, trừ khi Lý tiền bối bằng lòng, nếu không người bình thường không thể cảm nhận được tình huống bên trong.”
Trong lòng Triệu Công Minh khiếp sợ không thôi.
Thì ra là trong viện này, có đại trận phòng ngự tuyệt thế, khó trách ta không cảm nhận được chó đen.
Nhưng vì sao ta không cảm nhận được chút khí tức của trận pháp? Rốt cuộc là trận pháp gì mà lại thần bí như thế? Trong lúc Triệu Công Minh nghi ngờ, Di Lặc tiến lên gõ cánh cửa.
“Cộc cộc…”
Cửa lớn mở ra từ bên trong, Dương Hòe cầm cây chổi, vẻ mặt lạnh lùng đứng ở phía sau cửa.
Triệu Công Minh nhìn thấy Dương Hòe, đồng tử cũng suýt nữa trừng mắt rơi ra.
Trong viện lại thật sự có người.
Hơn nữa còn đứng ở cửa.
Mới vừa rồi ta không phát hiện chút gì cả.
Triệu Công Minh thật sự bị kinh ngạc.
Di Lặc nhìn thấy Dương Hòe, nhanh chóng chắp tay trước ngực, khom mình hành lễ nói: “Bái kiến Dương tiền bối, tiểu tăng có chuyện muốn bái kiến Lý tiền bối, mong Dương tiền bối thông báo một tiếng.”
Triệu Công Minh nhìn thấy dáng vẻ Di Lặc khom lưng chín mươi độ, trong mắt đều là vẻ mờ mịt.
Di Lặc quá khách sáo với lão già coi cửa. Cho dù bình thường ta nhìn thấy sư phụ, không cần phải cúi người chín mươi độ chào. Mấu chốt là lão già này còn không có tu vi.
Khi nào tu sĩ đối xử thay đổi với người phàm thế, kính trọng đến kỳ quái, thật sự là vài phần kỳ quái!
Dương Hòe liếc mắt nhìn Di Lặc, thản nhiên nói: “Ngươi vào đi thôi.”
“Vậy tiểu tăng đi vào trước.”
Di Lặc hành lễ một cái, lúc này mới đi vào cửa lớn.
Triệu Công Minh thấy thế, hơi do dự, cũng chuẩn bị đi vào theo.
Khiến hắn gọi một lão già coi cửa là tiền bối, hắn thật sự không gọi được.
Nhưng hắn vừa muốn rảo bước đến cửa lớn, thấy một con chó đen không có lông chậm rãi đi ra từ phía sau Dương Hòe, sau đó cứ lẳng lặng nhìn Triệu Công Minh như vậy.
Mịa nó! Thì ra là người này! Trong lòng Triệu Công Minh kinh ngạc, bàn chân đưa ra lại nhanh chóng rụt về.
Hắn không muốn có cảm giác bị chó cắn rách một chút nào.
Triệu Công Minh chần chờ một chút, vẫn là nói với Dương Hòe: “Ta muốn bái kiến Lý công tử.”
Dương Hòe thản nhiên nói: “Vào đi thôi, nhớ lần sau đi cửa chính, nếu không phải nể mặt mũi Tam Tiêu, ngươi không còn chân nữa đâu.”
Sắc mặt Triệu Công Minh lúc đỏ lúc trắng, có vẻ khó coi vô cùng.
Xem ra mới vừa rồi bản thân bị chó cắn, đối phương rõ rành rành.
Hơn nữa, đối phương lại biết hắn có quan hệ với Tam Tiêu.
Khó trách chân của mình không ra máu, thì ra bởi vì đối phương nể mặt muội muội: “hạ khẩu lưu tình!”
Hắn không khỏi nhớ tới lời muội muội nói Lý Nguyên suy tính vô song, chẳng lẽ đây thật sự à? Mang lòng nghi ngờ và khiếp sợ sâu sắc, Triệu Công Minh bước vào cửa lớn.
Đi cùng Di Lặc qua huyền quan, tiến vào một viện tràn đầy hoa tươi.
Triệu Công Minh nhìn thấy biển hoa phồn hoa tựa gấm, chỉ cảm thấy cảnh đẹp ý vui, tâm trạng không khỏi cảm thấy tốt hơn chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận