Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 456 - Ta chưa từng đọc sách, ngươi đừng gạt ta!

Lông vũ Phượng Hoàng làm xương quạt, huyền kim làm chuôi, có thể phát ra Tiên Thiên Nam Minh Ly Hỏa, đồng thời tản ra pháp tắc sinh tử.
Sau khi xác nhận chiếc quạt này thật sự là Phượng Hoàng Linh, ba Long nữ rung động đến mức không biết nên nói gì mới ổn.
Chỉ cảm thấy trong lòng giống như nhấc lên sóng lớn ngập trời, chấn động khó nhịn, tinh thần phát choáng.
Phải biết rằng, Phượng Hoàng Linh chính là Tiên thiên linh bảo cực phẩm nổi danh bằng Long châu, từng ở trong đại kiếp Long Phượng, tạo thành tổn thương khó có thể đo lường được cho Long tộc.
Bởi vậy thân là hậu duệ của Long tộc, Ngao Thốn Tâm và Ngao Châu có thể nói là từ nhỏ đã nghe đến uy danh của Phượng Hoàng Linh.
Bọn họ không ngờ bản thân có thể tận mắt nhìn thấy chí bảo trong truyền thuyết.
Qua một lúc lâu, cuối cùng Ngao Châu cũng lấy lại tinh thần, nàng ngây ngốc hỏi Lý Nguyên: “Phượng Hoàng Linh không phải là bảo vật trấn tộc của Phượng tộc sao? sao lại tùy ý đặt ở trên chiếc bàn này?”
Lý Nguyên không thèm để ý nói: “Chiếc quạt này là Nguyên Phượng tặng cho ta, nhất thời quên nhận.”
Quên nhận! Ngao Thính Tâm và Ngao Thốn Tâm điên cuồng co giật da mặt, có loại xúc động muốn hộc máu.
Tiên thiên linh bảo cực phẩm cũng có thể quên, phải có bao nhiêu hay quên chứ! Điều này cũng quá thiếu tôn trọng Tiên thiên linh bảo cực phẩm rồi.
Hơn nữa, Phượng Hoàng Linh không phải là bảo vật trấn tộc của Phượng tộc sao? sao Nguyên Phượng có thể dễ dàng tặng cho người ta, nàng không sợ trở thành tội nhân của Phượng tộc à?
“Tại sao Nguyên Phượng lại tặng bảo bối quý giá như vậy cho ngươi?”
Ngao Thính Tâm hỏi Lý Nguyên nghi hoặc trong lòng.
Lý Nguyên vừa xử lý chi tiết pho tượng, vừa thuận miệng đáp: “Nàng cầu xin ta cho nàng một cách hóa giải nghiệp lực Thiên Đạo Phượng tộc, làm vật trao đổi, nên nàng đưa Phượng Hoàng Linh cho ta.”
Đột nhiên, ba Long nữ phản ứng lại.
Vẻ mặt Ngao Thính Tâm khiếp sợ kêu lên: “Nói như vậy, Nguyên Phượng trấn giữ thiên trụ cực Nam, che chở Hoàng hậu đạt được khí vận Nhân tộc, là ngươi chỉ điểm cho nàng?”
“Ừm.”
Lý Nguyên gật đầu.
“Khó trách!”
Ngao Thính Tâm lẩm bẩm nói.
Trước đó nàng đã cảm thấy kỳ lạ, tại sao Nguyên Phượng lại nghĩ ra hai cách đạt được công đức và khí vận, thì ra là Lý Nguyên chỉ điểm ở phía sau.
Vậy thì hiểu thông suốt rồi.
Nàng và Ngao Châu biết Lý Nguyên sâu không lường được, bởi vậy nhanh chóng chấp nhận sự thật này.
Chỉ là, Ngao Thốn Tâm nhất thời không cách nào tiêu hóa được tin tức chấn động này.
Trời ạ, phương pháp trấn giữ tứ cực lại là Lý Nguyên nghĩ ra.
Sao có thể? Không phải hắn chỉ là Địa Tiên kỳ thôi sao, sao có thể nghĩ ra cách tinh diệu vô song như vậy, nhưng Phượng Hoàng Linh trên bàn lại không biết nói dối.
Nàng đột nhiên nhớ tới, lúc đến, Ngao Châu nói Thánh Nhân cũng rất kính trọng Lý Nguyên.
Trước đây nàng còn cho rằng Ngao Châu đang ăn nói xà lơ, nhưng hiện tại, Ngao Thốn Tâm không biết đây là thật hay không.
Bàn đào, Phượng Hoàng Linh, đều chứng minh Lý Nguyên không đơn giản như Địa Tiên kỳ.
Rốt cuộc hắn là ai? Ngao Thốn Tâm thật sự muốn mở đầu của Lý Nguyên ra, xem xem bên trong cất giấu bí mật gì.
Ngao Châu và Ngao Thính Tâm vui vẻ đánh giá Phượng Hoàng Linh một lượt.
“Nghe nói Phượng Hoàng Linh, quạt một cái có thể khiến người ta hồn phi phách tán, quạt thêm một cái có thể khiến người chết sống lại, không biết có phải là thật hay không?”
Ngao Châu vừa đánh giá, vừa tò mò nói.
Ngao Thính Tâm nóng lòng muốn thử nói: “Hay là ta thử với ngươi một chút.”
Ngao Châu trợn trắng mắt: “Thử ngươi thì còn được.”
Giờ phút này, Lý Nguyên rốt cục cũng hoàn thành khắc tượng Nữ Oa.
Ngao Thốn Tâm nhìn thấy pho tượng sau khi hoàn thành, không khỏi lộ vẻ kinh ngạc.
Nàng tán thưởng nói: “Nữ tử này cũng quá xinh đẹp rồi, chỉ sợ toàn bộ hồng hoang không có nữ tử hoàn mỹ như vậy, đúng không?”
Ngao Thính Tâm và Ngao Châu nghe thấy đường tỷ tán thưởng, mới dời sự chú ý khỏi Phượng Hoàng Linh.
Ngao Thính Tâm nhìn thấy pho tượng, cũng mê say không thôi, hơn nữa còn âm thầm sinh ra cảm giác mặc cảm.
Trong số tất cả nữ tử mà nàng đã gặp, cũng chỉ có Đát Kỷ có thể sánh với bức tượng này.
Ngao Châu nhìn pho tượng, kinh ngạc nói: “Hả, đây không phải là Nữ Oa nương nương sao?”
“Đây là Nữ Oa nương nương?”
Ngao Thính Tâm và Ngao Thốn Tâm đều có vẻ mặt bất ngờ.
Ngao Châu gật đầu nói: “Đây đúng là Nữ Oa nương nương, dù là dáng vẻ hay thần thái đều giống y đúc, ông chủ điêu khắc thật tốt.”
Nàng không quên tỏ vẻ tán thưởng tay nghề của Lý Nguyên.
Lý Nguyên xoa hai tay lên pho tượng, bức tượng đột nhiên rơi lả tả, biến thành bảy trăm hai mươi mảnh gỗ mịn.
Ba Long nữ nhìn đến trợn mắt há mồm.
“Cái này, là bị nát rồi sao?”
Ngao Châu chần chờ nói.
“Cái này còn cần hỏi sao, đều bị chà xát thành cặn bã rồi.”
Ngao Thính Tâm gật đầu nói.
“Đáng tiếc, một bức tượng hoàn hảo như vậy.”
Vẻ mặt Ngao Thốn Tâm đau đớn.
Ngay lúc ba người họ đang thầm tiếc nuối cho pho tượng thì một làn gió thơm đột nhiên truyền đến từ cửa viện.
Ngay sau đó, Ngao Thốn Tâm nhìn thấy một mỹ nữ phong hoa tuyệt đại, khuynh quốc khuynh thành, thánh khiết vô cùng, vui vẻ đi vào viện lạc.
Hả, đây không phải là pho tượng kia sao? Pho tượng đột nhiên sống dậy, Ngao Thốn Tâm phản ứng lại.
Ngao Châu nói pho tượng là Nữ Oa nương nương, trời ạ, lẽ nào đây là Nữ Oa nương nương? sao Nữ Oa nương nương lại đến? Ngay lúc Ngao Thốn Tâm khiếp sợ thì Ngao Châu đã bắt đầu hành lễ với Nữ Oa: “Ngao Châu bái kiến Nữ Oa nương nương.”
Ngao Thính Tâm và Ngao Thốn Tâm không dám chần chờ, cũng lập tức khom người hành lễ với Nữ Oa.
Nữ Oa chỉ tùy ý gật đầu, sự chú ý của nàng đều đặt ở trên người Lý Nguyên.
Nàng vui vẻ hỏi Lý Nguyên: “Vừa rồi ta cảm ứng được có người niệm tên ta ở nơi này, có phải ngươi làm xong tượng người cho ta rồi hay không?”
Lý Nguyên chỉ vào mảnh gỗ trên bàn, nói: “Nè, ở đây, sau này đừng có phiền ta nữa.”
Nữ Oa nhìn mảnh gỗ trên bàn, chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ nói: “Đây là bức tượng mà ngươi khắc cho ta? Ta chưa từng đọc sách, ngươi đừng gạt ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận