Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2209 - Thái Văn Cơ, Trác Văn Quân

Dần dần, độ thu hút của Huyền Đô Thánh Nhân và Nho giáo cũng bắt đầu giảm sút.
Cuộc sống của chúng sinh hồng hoang dần dần trở lại vẻ yên bình.
Mọi người cần làm gì thì tiếp tục làm nấy.
Cùng lắm là sau mỗi bữa ăn lại nghe ngóng tin tức rồi cảm khái rằng Mạnh Tử tốt số.
Sau khi biết tin Huyền Đô Thánh Nhân chỉ thu nhận một đệ tử quan môn, hơn nữa đó còn là một người có tu vi cực kì yếu, Lý Thanh Chiếu không khỏi buồn cười.
Chỉ nhận một đệ tử, thiên phú tu luyện của người này còn rất tệ, có thể tưởng tượng ra tương lai phát triển của Nho giáo sẽ thê thảm đến mức nào.
Dù sao không có đệ tử thì phát triển kiểu gì?
Thế mà Lý Nguyên lại nói Nho giáo sẽ gây ảnh hưởng rất lớn lên hồng hoang và cả Tiên Đường, xem ra hắn đã mơ mộng viển vông rồi.
Trong tình hình hiện tại, Nho giáo làm sao cũng không khá lên được.
Không ngờ ván cược lần này lại thắng nhẹ nhàng như vậy.
Lý Thanh Chiếu vui mừng khôn tả.
Mình thắng vụ cược rồi, sau khi gặp Lý Nguyên sẽ có thể đưa ra một yêu cầu.
Đến khi đó, ta sẽ nói Lý Nguyên lấy ta, để ta và Lý Nguyên ở bên nhau mỗi ngày!
He he!
Nghĩ đến bộ dạng không biết xấu hổ của hai người, Lý Thanh Chiếu không khỏi cười ngây ngô, nàng có phần hơi nóng lòng, muốn tái ngộ Lý Nguyên.
Chốc nữa ta phải hẹn Lý Nguyên tới Thập Hoa xã, bắt hắn thực hiện giao kèo mới được!
Lý Nguyên thầm quyết định.
“Ngươi đang cười ngu gì vậy?”
Đúng lúc này, Lý Nguyên đột nhiên bừng tỉnh bởi một giọng nói dễ nghe như tiếng suối reo róc rách.
Nàng vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, chợt thấy một vị nữ tử phong thái yểu điệu, xinh đẹp tuyệt trần, vóc dáng lả lướt nhìn nàng với vẻ hiếu kì.
Thoạt nhìn, nữ tử khoảng hai tư, hai mươi lăm tuổi, chính là thời điểm kết hợp giữa một thiếu nữ hoạt bát và thiếu phụ tài trí.
Nàng mặc một bộ thúc hung nhu quần màu vàng sáng, trên bờ vai trắng như tuyết choàng chiếc khăn choàng lụa xanh, trông vừa hoa lệ vừa gợi cảm.
Nhìn thấy đối phương, Lý Thanh Chiếu lập tức thu lại nét cười ngây ngô trên mặt.
Nàng lập tức phủ nhận: “Ta đâu có cười ngây ngô, Văn Cơ nhìn nhầm thôi. Đúng rồi, ngươi đến đây từ lúc nào? Đã tới mà sao không đánh tiếng cho ta biết?”
Hoá ra nữ tử nọ tên là Thái Văn Cơ.
Cũng giống Lý Thanh Chiếu, nàng là trọng thần của triều đình Tiên Đường.
Bởi vì hợp tính nên hai người chơi rất thân, trở thành bạn tốt của nhau.
Thái Văn Cơ không thèm tin lời Lý Thanh Chiếu, nàng phản bác: “Ngươi đừng giấu, ta đứng bên quan sát ngươi lâu rồi, vậy mà ngươi lại chẳng phát hiện ra. Rốt cuộc ngươi đang nghĩ đến chuyện gì? Chăm chú thế cơ à? Quan trọng là còn cười như này, như này…”
Trên mặt nàng tỏ vẻ rối rắm, như thể đang suy nghĩ một từ thích hợp để miêu tả nụ cười vừa nãy của Lý Thanh Chiếu.
Đột nhiên, ánh mắt Thái Văn Cơ loé sáng, nhất thời nghĩ đến một thành ngữ phù hợp.
“Cười như xuân tâm nhộn nhạo.”
Khụ!
Nghe Thái Văn Cơ nói mình phơi phới xuân tình, Lý Thanh Chiếu suýt hộc một búng máu, đồng thời trong lòng lại chột dạ không yên.
Hồi nãy ta thực sự xuân tâm nhộn nhạo à?
Không thể nào?
Nàng đỏ mặt, vội vàng chối: “Ta đâu có xuân, xuân, xuân tâm nhộn nhạo, ngươi đừng nói linh tinh nữa được không?”
Nhìn bộ dạng đỏ mặt tía tia của Lý Thanh Chiếu, Thái Văn Cơ càng lấy làm lạ.
Phải biết rằng Lý Thanh Chiếu trông rất thông tuệ, dịu dàng nhưng tích cách lại rất phóng khoáng.
Dáng vẻ ngượng nghịu lúc này có vẻ rất bất thường.
Chẳng lẽ bị ta đoán trúng rồi?
Lý Thanh Chiếu đang nghĩ đến nam nhân thật à?
Song Thái Văn Cơ cũng hơi không dám tin vào suy đoán của mình.
Dù sao Lý Thanh Chiếu vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, vì vậy tiêu chuản rất cao. Rất nhiều nam tử tài hoa hơn người, phong lưu phóng khoáng cũng không thể lọt vào mắt xanh của nàng.
Cảm gáiác như nam tử trên đời phần lớn là thùng rỗng kêu to.
Kiểu nam nhân thế nào mới có thể làm Lý Thanh Chiếu rung rinh chứ?
Thái Văn Cơ không tưởng tượng nổi.
Thái Văn Cơ nhìn mình chằm chặp mà không chớp mắt, dò xét không ngừng, Lý Thanh Chiếu nhất thời chột dạ.
Nàng lo lắng sẽ bị Thái Văn Cơ tìm ra sơ hở, vội lảng đi: “Văn Cơ, ngươi đến từ bao giờ, sao chẳng báo trước một tiếng để ta ra cửa đón ngươi. Còn mấy đứa canh cổng cũng thật là, ngươi tới mà không báo ta biết!”
Thái Văn Cơ đáp: “Do ta cố ý không cho nó báo ngươi…”
Thái Văn Cơ tiếp tục nói: “Vốn dĩ ta muốn cho ngươi một bất ngờ, kết quả là ta tới được một lát nhưng tiếc là ngươi lại cứ ngẩn ngơ, coi ta như không khí.”
Nàng than thở: “Chỉ e ta có bứng sạch tranh chữ sách thiếp trong phòng đi thì ngươi cũng chẳng nhận ra.”
Lý Thanh Chiếu chột dạ đáp: “Ta đang suy nghĩ một chuyện quan trọng, thế nên mới thất thần. Phải rồi, hôm nay ngươi tới tìm ta là có chuyện gì ư?”
Thái Văn Cơ nghe xong bỗng thấy có chút không vui, nói với Lý Thanh Chiếu: “Ngươi còn không biết xấu hổ mà hỏi tại sao ta tới tìm ngươi.”
“Tại sao?”
Lý Thanh Chiếu có phần không hiểu.
Hình như dạo gần đây Thái Cơ không xảy ra chuyện gì mà?
Thái Văn Cơ quở trách: “Thời gian qua, ta và Trác Văn Quân nhiều lần hẹn ngươi cùng nhau ngắm hoa bình thơ nhưng ngươi lúc nào cũng nói bản thân không rảnh. Vậy nên ta mới đích thân đến xem rốt cuộc mỗi ngày ngươi bận chuyện lớn lao gì mà thậm chí còn không có cả thời gian gặp mặt?”
Ba người Lý Thanh Chiếu, Thái Văn Cơ, Trác Văn Quân đều là bạn tốt của nhau.
Thường xuyên mời nhau cùng dùng trà phẩm thơ, gảy đàn ngắm hoa.
Ngặt nỗi, khoảng thời gian gần đây, Lý Thanh Chiếu cứ rảnh rỗi là lại hẹn Lý Nguyên, hiển nhiên không có thời gian gặp gỡ Thái Văn Cơ và Trác Văn Quân.
Thì ra là vì nguyên nhân này.
Trong lòng Lý Thanh Chiếu cảm thấy hơi có lỗi, vội giải thích: “Dạo này ta thật sự có chuyện, quả thực không rảnh thưởng trà với ngươi và Văn Quân. Thật ngại quá.”
Thái Văn Cơ trêu: “Chẳng vẽ việc quan trọng ngươi nói chính là cười ngây ngô với không khí hay sao?”
Lý Thanh Chiếu ôm tâm lý đánh chết cũng không thừa nhận, chối đây đẩy: “Ta đâu có cười ngây ngô, ta chỉ đang suy tư vì một việc mà thôi, vì vậy mới thất thần.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận