Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 786 - Đát Kỷ, ta không muốn giấu ngươi (2)

Lý Nhị: “Còn trả tiền còn lại mà ngươi cho vay nữa.”
Tiểu Tê Tử ngoài ý muốn nói: “Nhanh như vậy mà phụ vương đã kiếm đủ tiền trả rồi sao?”
Lý Nhị đắc ý nói: “Đêm qua trẫm nhận được tin chiến thắng, bọn Trình Giảo Kim dẫn dắt đội quân tấn công vào lãnh thổ của Thổ Phông, từ nay về sau, Thổ Phồn chính là lãnh thổ của nước Đường chúng ta.”
“Chúc mừng, nhưng mà có quan hệ gì với việc ngươi trả tiền chứ?”
Tiểu Tê Tử nghi ngờ hỏi.
Trong mắt Lý Nhị lóe lên vẻ gian xảo, hắn lấy một tờ thánh chỉ ra, đưa cho Tiểu Tê Tử nói: “Đây, trẫm quyết định định giá biên cương Thổ Phồn là một trăm lượng bạc, dùng để trả nợ. Nói cách khác, vùng đất rộng lớn từ Sơ Lặc tới Yên Điệt này đều là của ngươi.”
Phốc!
Tiểu Tê Tử nghe dự định của Lý Nhị xong, trực tiếp phun ba lít máu. Nàng tức giận đến mức giậm chân nói: “Nào có ai trả nợ như vậy? Nếu muốn dùng đất để trả nợ thì nên bán Trường An cho ta! Cái kia cái gì mà Sơ Lặc, Yên Điệt, ở đâu ta cũng không biết, tại sao nó lại đáng giá hơn mười vạn lượng bạc chứ?”
Lý Nhị: “Diện tích từ Sơ Lặc đến Yên Đệt bằng mấy chục nghìn thành Trường An, ngươi lời rồi.”
Trưởng Tôn hoàng hậu bên cạnh vừa cười trộm, vừa nói với Tiểu Tê Tử: “Về sau, ngươi chính là địa chủ lớn nhất Đại Đường.”
“Ta lấy nơi đen đui này làm gì?”
Vẻ mặt Tiểu Tê Tử buồn bã nói: “Người khác lừa cha, còn các ngươi là lừa con gái sao!”
Lý Nhị: “Tóm lại, ngươi thu lại thánh chỉ đi, sau này ta nợ ngươi thì xem như xong.”
Ngay lúc mọi người nói chuyện, Hiên Viên thị dẫn theo Phục Hi và Thần Nông đi tới cửa tiệm điện thoại.
Tiểu Tê Tử nhìn thấy ba người họ, ánh mắt không khỏi sáng lên, nàng vội vàng cáo trạng nói: “Ba vị Nhân Hoàng, nơi này có một hôn quân ép mua ép bán, các ngươi mau dạy dỗ hắn một trận đi.”
Nhân Hoàng?
Trong lòng Lý Nhị khiếp sợ, lập tức mở to hai mắt, nghi hoặc nhìn ba người Hiên Viên thị.
Sao Tiểu Tê Tử lại gọi bọn họ là Nhân Hoàng?
Toàn bộ Đại Đường ngoại trừ ta ra, ai còn có thể gọi là Nhân Hoàng? Tiểu Tê Tử bị ta làm hồ đồ rồi sao?
Nhưng ta cũng hết cách?
Ngoại trừ khoản nợ đó thì hoàn toàn không trả nổi!
Ngay lúc Lý Nhị nghi ngờ ngạc nhiên thì Hiên Viên thị nhìn Lý Nhị, hành lễ: “Thì ra là Đường Vương.”
Lý Nhị chần chờ nói: “Ba vị là?”
Phục Hi: “Ta là Phục Hi.”
Thần Nông: “Ta là Thần Nông thị.”
Hiên Viên: “Ta là Hiên Viên thị.”
Ừng ực!
Nghe thấy tên của ba người họ, Lý Nhị và Trưởng Tôn Vô Cấu không khỏi nuốt nước bọt. Lập tức bị khiếp sợ đứng ngay tại chỗ, đầu óc trống rỗng.
Ba cái tên này có thể nói là nổi tiếng, như sấm bên tai. Thậm chí trong mấy ngày lễ lớn, ba người họ còn được cúng bái.
Chỉ là bọn họ không cách nào tưởng tượng nhân vật chỉ là truyền thuyết lại sống sờ sờ đứng trước mặt mình.
Nhất thời có chút không chấp nhận được.
“Bọn họ thật sự là Tam Hoàng Thượng Cổ sao?”
Lý Nhị hỏi Nữ Bạt.
Hắn lo lắng đây là trò đùa dai của Tiểu Tê Tử và người khác. Nữ Bạt gật đầu: “Đúng vậy.”
Lý Nhị được khẳng định, vội vàng ôm quyền với Tam Hoàng nói: “Thì ra là Tam Hoàng Thiên Địa Nhân, Lý Thế Dân hữu lễ.”
Trưởng Tôn hoàng hậu cũng hành lễ vạn phúc.
“Trưởng Tôn thị bái kiến ba vị Nhân Hoàng.”
Phục Hi: “Không cần đa lễ.”
Lý Nhị nghi hoặc nói: “Không phải ba Nhân Hoàng ở Hỏa Vân cung sao? Sao lại đến Nhân giới vậy?”
Thần Nông nói: “Bọn ta đến Trường An thăm một người bạn.”
Lý Nhị kinh ngạc nói: “Không biết là cao nhân phương nào lại khiến ba Nhân Hoàng đích thân đến thăm?”
Hiên Viên thị: “Chính là cha nuôi của con gái ngươi.”
Tỷ phu?
Lý Nhị và Trưởng Tôn hoàng hậu nghe thấy đối tượng đến thăm của ba Nhân Hoàng, đều mở to hai mắt, bọn họ không ngờ tỷ phu luôn ru rú trong nhà lại quen biết với ba Nhân Hoàng.
Sao không nghe tỷ phu nói đến chứ?
Hây, tỷ phu cái gì cũng tốt, chỉ là quá khiêm tốn!
Ba người Phục Hi, Thần Nông, Hiên Viên không nói nhiều với Lý Nhị, mà hướng về phía Nữ Bạt hỏi chuyện điện thoại.
Chỉ chốc lát sau, Phục Hi và Thần Nông đã dùng đan dược và pháp bảo, mỗi người đều đổi với Tiểu Tê Tử một chiếc điện thoại.
Lý Nhị thấy thế, vội vàng đi lên xin số điện thoại của ba Nhân Hoàng để sau này thuận tiện liên lạc. Hắn biết được ba Nhân Hoàng muốn đến khách điếm của Lý Nguyên, cũng mặt dày đi theo tới khách điếm, Lý Nhị không nhìn thấy Lý Nguyên, không khỏi có chút kỳ quái: “Sao tỷ phu lại không có ở đây?”
Tỷ phu? Vẻ mặt Tam Hoàng kinh ngạc. Lý Nhị giải thích: “Là ta tự nhận.”
“À.”
Tam Hoàng trong nháy mắt hiểu ra.
Phục Hi tặng muội, Lý Nhị tặng tỷ, đúng là nhân tài! Thần Nông nhẫn nhịn chửi bới trong lòng, nói với Lý Nhị: “Giờ phút này có lẽ Lý lão đệ còn làm bánh sinh nhật ở trong phòng bếp.”
Lý Nhị nghi hoặc nói: “Bánh sinh nhật? Đó là gì?”
Hiên Viên thị: “Là một loại bánh ngọt rất ngon.”
Nghĩ đến mấy vạn năm trước, lần đầu tiên cũng là lần duy nhất ăn hương vị của bánh ngọt, Tam Hoàng không khỏi lau nước bọt.
Thấy dáng vẻ ba Nhân Hoàng nuốt nước bọt, Lý Nhị không khỏi càng tò mò bánh sinh nhật trông như thế nào.
Vì thế, hắn dẫn theo Trưởng Tôn hoàng hậu đến hậu viện tìm Lý Nguyên.
Hai người họ vừa mới đi tới viện, lập tức đi qua cửa sổ phòng bếp, nhìn thấy Lý Nguyên cùng một bóng dáng thướt tha cao gầy bận rộn cái gì đó ở trong phòng bếp.
Dung mạo, dáng người, khí chất của nữ tử, Lý Nhị và Trưởng Tôn hoàng hậu đều ít gặp.
Khuynh quốc khuynh thành, chim sa cá lặn cũng không đủ để hình dung vẻ đẹp của đối phương.
Trưởng Tôn hoàng hậu nhìn thấy đối phương, còn sinh ra một phần cảm giác tự ti xấu hổ. Rốt cuộc nàng là ai?
Có quan hệ gì với Lý Nguyên? Trong lòng Lý Nhị và Trưởng Tôn hoàng hậu hiện lên một tia nghi hoặc.
Đặc biệt, bọn họ nhìn thấy nữ tử tuyệt sắc có cử chỉ thân mật với Lý Nguyên, vừa nhìn đã biết quan hệ không đơn giản.
Bạn cần đăng nhập để bình luận