Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 947 - Người gì vậy, móng lợn to!

Biểu cảm của hắn có chút mờ mịt, hình như ta không làm gì mà đúng không? Từ đầu đến cuối chỉ một mình Lý Tú Ninh nói ở nơi này.
Nhưng mặc kệ như thế nào, hắn cảm thấy mình là nam nhân, vẫn nên an ủi mọi người đôi chút.
Vì thế, ngay lúc mọi người âm thầm đau thương, chỉ nghe thấy Lý Nguyên mở miệng an ủi: “Cái đó, hồng hoang không tin nước mắt.”
Vì vậy, khóc là vô ích.
Lý Tú Ninh: “...”
Mọi người: “...”
Tuy rằng lời này có đạo lý nhưng cũng đâm vào tim, không có lòng đồng tình! Thấy bọn ta thảm như vậy cũng không biết an ủi mấy câu.
Người gì vậy! Móng lợn to!
Lý Tú Ninh quyết định không nói chuyện với Lý Nguyên nữa, tránh lát nữa Lý Nguyên khiến phổi của sư phụ và sư tỷ tức giận nổ tung.
“Sư phụ, các vị sư tỷ, chúng ta vẫn nên lên lầu đi, chạy đường lâu như vậy, các ngươi nghỉ ngơi sớm một chút.”
Đại Tự Tại nghe vậy, vội vàng gật đầu.
Nàng cảm thấy sau này vẫn là nên cách xa Lý Nguyên một chút.
Lý Tú Ninh dẫn theo sư phụ và sư tỷ lên lầu hai chọn phòng.
Vân Hà, Vân Lam cùng một đám đệ tử nhìn thấy trang bị và trang trí trong phòng, không khỏi có cảm giác trước mắt sáng ngời.
Trong phòng được trang bị không phức tạp, một chiếc bàn gỗ, một bàn trang điểm, một chiếc giá, còn có phòng rửa mặt riêng.
Trông rất đơn giản, sạch sẽ và thanh lịch.
Trên bàn và bên cạnh bàn trang điểm còn đặt một chậu lục la và bách hợp.
Lục la mềm mại xinh đẹp, bách hợp trắng tinh tao nhã lập tức tăng thêm mấy phần màu sắc xinh đẹp cho gian phòng.
“Hoa bách hợp này thơm quá!”
Vân Hà hít sâu một hơi, không khỏi kinh ngạc cảm thán nói.
“Quả thật rất thơm, hơn nữa sau khi ngửi thấy mùi hoa này, toàn thân ta còn cảm thấy vô cùng thả lỏng, giống như ăn linh đan gì đó vậy.”
Vân Lam lộ ra biểu cảm kỳ lạ.
Đại Tự Tại ngửi thấy mùi hương của hoa bách hợp, chỉ cảm thấy tinh thần chấn động, cả người hưởng thụ và thả lỏng nói không nên lời.
Vốn trước đó đấu pháp với Đại Thế Chí có mấy chỗ nội thương, vậy mà có dấu hiệu khỏi hẳn.
Đại Tự Tại nhìn hoa bách hợp không chớp mắt, trên mặt lập tức lộ ra một tia khiếp sợ, lẽ nào hoa bách hợp này vốn không phải là phàm vật?
Nếu không, ta chỉ ngửi mùi hoa, tại sao nội thương trong cơ thể lại giảm đi nhiều như vậy?
Ừm, hiện tại thương thế đã khỏi hẳn?
Đại Tự Tại vội vàng triển khai pháp nhãn nhìn về phía hoa bách hợp, lập tức nhìn thấy vẻ vốn có của hoa bách hợp.
Chỉ thấy lá cây hoa bách hợp xanh biếc như ngọc, cánh hoa trong suốt long lanh, toàn thân lóe ra huyền quang, tản ra linh khí Hỗn độn tinh thuần đến cực điểm, quanh thân quanh quẩn pháp tắc sinh mệnh huyền ảo chí cực rất chói mắt, chói lọi.
Hoa bách hợp đứng ở nơi đó giống như đứng sừng sững trong Hỗn độn, tuyệt thế mà độc lập.
Chẳng những hoa bách hợp cực kỳ bất phàm, mà ngay cả bình cắm hoa bách hợp cũng lóe ra linh quang, đạo văn lượn lờ, khí tức Tiên Thiên tinh thuần đến cực điểm, lay động càn khôn, uy áp vòm trời.
Đây là một món Tiên Thiên linh bảo cực phẩm!
Cho dù Đại Tự Tại đã biết vật phẩm trong quán trọ này phần nhiều đều cực kỳ bất phàm, nhưng nàng vẫn bị hoa bách hợp tản ra Hỗn độn linh khí cùng với bình hoa sứ trắng Tiên Thiên linh bảo cực phẩm khiến cho khiếp sợ không nhẹ.
Đám người Vân Hà, Vân Lam đột nhiên chú ý tới biểu cảm sư phụ hơi kỳ lạ, không khỏi tò mò hỏi: “Sư phụ, ngươi sao vậy?”
Lý Tú Ninh thấy hai mắt của sư phụ không chớp nhìn chằm chằm lấy hoa bách hợp, hỏi.
“Sư phụ luôn nhìn hoa bách hợp, là hoa này có chỗ kỳ lạ gì sao?” Đại Tự Tại nghe thấy đệ tử hỏi thăm, lúc này mới lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ.
Nàng giải thích với đệ tử: “Đóa bách hợp và bình sứ trắng này đều không phải là phàm vật, vi sư có chút khiếp sợ cho nên lúc nãy mới thất thần một lúc.”
Lý Tú Ninh giật mình gật đầu: “Nơi này của Lý Nguyên, đồ vật thần kỳ quả thật hơi nhiều một chút.”
Nàng đã chết lặng rồi.
So với Lý Tú Ninh chết lặng thì biểu cảm của đám người Vân Hà, Vân Lam lại kinh ngạc hơn nhiều.
“Không phải là phàm vật? Vậy là cái gì?”
Lúc Vân Lam nói chuyện, còn tò mò lấy bách hợp ra đặt trước mũi ngửi ngửi.
Mặc dù rất thơm, nhưng nàng không nhìn ra hoa bách hợp này có chỗ nào đặc biệt?
Vân Hà cũng cầm lấy bình sứ trắng đặt trong tay cẩn thận đánh giá vài cái.
Nàng cũng không nhìn ra điểm đặc biệt của bình sứ này.
Bình thường, vẻ ngoài bình thường.
Giọng nói của Đại Tự Tại buồn bã: “Đóa bách hợp này tản ra Hỗn độn linh khí tinh thuần đến cực điểm, có lẽ là hái xuống từ trên gốc Hỗn độn linh căn.”
Tạch!
Vân Lam, Vân Hà và các đệ tử khác đột nhiên không hẹn mà cùng há to miệng.
Mọi người đồng loạt nhìn chằm chằm hoa bách hợp trong tay Vân Lam, biểu cảm có vẻ vô cùng ngốc trệ, tràn ngập không thể tưởng tượng nổi.
Đây là Hỗn độn linh căn trong truyền thuyết sao? Có nhầm lẫn gì không?
Đây sao có thể là Hỗn độn linh căn được?
Hỗn độn linh căn không phải chỉ có Hỗn độn vực ngoại mới có sao?
Vân Lam lập tức cảm thấy hoa bách hợp trong tay trở nên nặng nề, có loại ảo giác cầm không vững, không thể không dùng hai tay nâng lên.
“Thật hay giả vậy?”
Vân Lam không thể tin hỏi sư phụ.
Đại Tự Tại bất mãn nhìn đệ tử một cái: “Vi sư còn có thể nói dối sao?”
Vân Lam thấy sư phụ tức giận, lập tức ngượng ngùng thè lưỡi, nàng vội vàng giải thích: “Không phải đệ tử không tin, chỉ là quá khiếp sợ, nhất thời không cách nào chấp nhận được.”
Vân Hà vội vàng giơ bình hoa trong tay lên, hỏi sư phụ: “Sư phụ, ngươi nói bình hoa này cũng không phải là phàm vật, không biết nó có chỗ đặc thù gì?”
Đại Tự Tại nói: “Bình hoa này thật ra là một món Tiên Thiên linh bảo cực phẩm…”
U là trời!
Vân Hà chỉ cảm thấy hai tay mềm nhũn, suýt chút nữa làm rơi bình hoa xuống đất.
Tiên Thiên linh bảo cực phẩm, mẹ ơi, đây là lần đầu tiên trong đời ta sờ được Tiên Thiên linh bảo cực phẩm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận