Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2302 - Nữ tử áo tím

Chuyện này, tuy rằng nữ tử áo tím kiến thức rộng rãi, nhưng chưa từng thấy có tu vi của người nào tăng lên nhanh như vậy.
Chỉ trong thời gian ngắn chạy tới đây, nàng phát hiện tu vi của Lâm Bình Chi, từ Thiên Tiên sơ kỳ, tăng lên tới Thiên Tiên trung kỳ.
Đây là pháp thuật gì?
Làm sao có thể khiến cho tu vi của người ta tăng lên nhanh như vậy?
Thể Hồ Quán Đỉnh?
Căn bản trông không giống!
Trong mắt nữ tử áo tím tràn đầy nghi hoặc.
Tuy nữ tử áo tím rất khó hiểu, nhưng nàng cũng không âm thầm đi tới quấy rối Lâm Bình Chi và Cát Tường thi pháp.
Nàng chỉ yên lặng trốn ở phía xa, im lặng nhìn.
Chỉ là càng xem, vẻ khiếp sợ trên mặt nữ tử áo tím lại càng mãnh liệt.
Bởi vì, nàng phát hiện tu vi của Lâm Bình Chi đã đột phá tới Kim Tiên Kỳ.
Đồng thời vẫn còn đang đột phá, chưa có dấu hiệu dừng lại.
Sau khoảng thời gian một nén nhang, Hỗn Độn Chi Khí khủng bố xung quanh, lúc này mới biến mất.
Nữ tử áo tím phát hiện, khí tức quỷ dị trên người Cát Tường, cuối cùng đã bình ổn.
Hai mắt Cát Tường cũng trở lại bình thường.
Mà đạo ấn kim sắc bao phủ quanh thân Lâm Bình Chi, cũng cùng nhau biến mất.
Đồng thời, tu vi của Lâm Bình Chi, rốt cuộc đã ngừng tăng lên.
Chỉ là, tu vi Lâm Bình Chi đạt tới cuối cùng, lại suýt chút nữa khiến cho nữ tử áo tím rớt cằm vì kinh ngạc.
Nàng không hề nghĩ đến, tu vi của Lâm Bình Chi vậy mà đạt tới Đại La Kim Tiên. Nữ tử áo tím nghĩ tới bản thân tu luyện lâu như vậy, nhưng cũng chỉ dừng lại ở Thái Ất Kim Tiên đại viên mãn, từ đầu tới cuối không cách nào đột phá Đại La Kim Tiên thì không khỏi nhụt chí.
Chênh lệch giữa người với người, cũng thật lớn!
Vì sao người khác tu luyện tới Đại La Kim Tiên dễ dàng như vậy, mà ta lại khó như vậy?
Lại nói, Lâm Bình Chi phát hiện linh khí trong hư không đã ngừng rót vào.
Mà kim sắc đạo ấn bao phủ trên người mình cũng biến mất.
Hắn cảm nhận được linh khí trong cơ thể mình vô biên vô ngân, dồi dào vô biên.
Hắn phát hiện thần thức của mình dễ dàng phá vỡ hư không, vượt qua dòng sông thời không. Lâm Bình Chi ngửa mặt lên trời cười to.
“Ha ha ha ha, tu vi của ta thực sự trở thành Đại La Kim Tiên, bây giờ ta là Đại La Kim Tiên.”
Phụ mẫu phù hộ, rốt cuộc ta đã thắng cược!
Cười, cười, Lâm Bình Chi lại đột nhiên khóc rống lên: “Hu hu hu, mẫu thân, phụ thân, hài nhi rốt cuộc có thể báo thù rửa hận cho các ngươi!”
Vừa cười, vừa khóc, Lâm Bình Chi chỉ cảm thấy phiền muộn kìm nén nhiều năm, vào thời khắc này, toàn bộ quét sạch.
Nữ tử áo tím đang âm thầm nhìn Lâm Bình Chi vừa cười vừa khóc, trong lòng suy đoán người này rốt cuộc mang bao nhiêu huyết hải thâm thù, lúc này mới có thể trở nên điên cuồng như vậy.
Nàng cũng quan sát Cát Tường.
Chỉ là, càng quan sát, nghi ngờ trong lòng nữ tử áo tím lại càng nhiều.
Nàng phát hiện, tuy rằng linh căn của Cát Tường có thể nói là nghịch thiên.
Nhưng, Cát Tường không có tu vi gì.
Nhưng nếu Cát Tường không có tu vi, vậy đạo ấn kim sắc vừa rồi là cái gì?
Vừa rồi trên người Cát Tường phát ra khí tức hoang cổ khủng bố, lại là cái gì?
Nữ tử áo tím đầy tò mò về Lâm Bình Chi và Cát Tường.
Nàng muốn biết, một già một trẻ này, rốt cuộc là ai?
Rốt cuộc vừa rồi bọn họ thi triển pháp thuật gì?
Lại có thể làm cho tu vi đột phá nhanh như vậy, nếu ta có thể học được pháp thuật này, vậy chẳng phải sau này tu luyện trở nên dễ như uống nước sao?
Cũng không biết qua bao lâu, Lâm Bình Chi lúc này mới khống chế được tâm tình của mình.
Hắn nhìn Cát Tường, vẻ mặt chân thành nói: “Tiểu sư muội, cám ơn ngươi. Đại ân đại đức của ngươi, Lâm Bình Chi sẽ ghi nhớ trọn đời.”
Bọn họ vậy mà là sư huynh muội?
Nữ tử áo tím có chút bất ngờ.
Cát Tường thì nghi hoặc nhìn Lâm Bình Chi, giống như không hiểu tại sao Lâm Bình Chi muốn nói với nàng lời kỳ quái này.
Lâm Bình Chi thấy vẻ mặt của Cát Tường, cũng không nói gì nhiều.
Thông qua cái chết của Nhạc Bất Quần, hắn phát hiện, Cát Tường dường như không nhớ kỹ một số việc.
Đúng lúc này, Lâm Bình Chi đột nhiên nhìn về một ngọn núi trong rừng phía xa, lạnh lùng nói: “Vị bằng hữu này, lén lút nhìn lâu như vậy, ngươi nên hiện thân đi.”
Sau khi t vi đạt đến Đại La Kim Tiên, tất cả động tĩnh xung quanh đều không thoát khỏi cảm giác của Lâm Bình Chi.
Vì vậy, hắn sớm phát hiện sự tồn tại của nữ tử áo tím.
Tuy rằng, tu vi của nữ tử áo tím đối với Lâm Bình Chi trước kia mà nói, cao không thể chạm. Nhưng bây giờ, Lâm Bình Chi đã không còn để mắt tới Thái Ất Kim Tiên.
Đó là lý do hắn mới không vạch trần sự tồn tại của nữ tử áo tím ngay từ đầu.
Nữ tử áo tím biết mình bị phát hiện, trên mặt không có vẻ bất ngờ gì.
Nàng cũng không tỏ ra chột dạ hoặc sợ hãi.
Chỉ thấy nàng ung dung bay ra từ bên trong ngọn núi, dừng ở trước mặt Lâm Bình Chi và Cát Tường.
Lâm Bình Chi thấy nữ tử, trong mắt không khỏi lộ vẻ ngạc nhiên.
Nữ tử này quá đẹp.
Mặt nàng trắng nõn như trăng sáng, ánh mắt sáng trong như sao trời.
Tràn đầy tri thức, dịu dàng, trang nhã.
Trước đây Lâm Bình Chi gặp qua không ít mỹ nữ, trong đó Nhạc Linh San được coi là một thành ngư lạc yến.
Nhưng Nhạc Linh San ở trước mặt nữ tử này, cảm giác giống như là tiểu cô nương chưa lớn, cũng phải buồn bã ba phần.
Tuy trong lòng rất kinh ngạc với dung mạo của nữ tử, nhưng Lâm Bình Chi không thể hiện điều đó ra trên mặt.
Hiện tại ngoại trừ thù lao, hắn đều không có hứng thú với bất cứ chuyện gì.
Hắn lạnh lùng hỏi nữ tử: “Ngươi là ai? Tại sao phải giấu đầu lộ đuôi?”
Nữ tử áo tím thản nhiên nói: “Ta tên Dương Thiền, không phải cố ý muốn nhìn lén các ngươi thi pháp. Chỉ là các ngươi tạo ra động tĩnh quá lớn, ta muốn không chú ý cũng khó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận