Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 938 - Mười lăm tháng tám, Hằng Nga hiện!

Càng mấu chốt là, luồng công đức thiên đạo này vô cùng khổng lồ, chỉ yếu hơn công đức thiên đạo thu được từ Tây Phương Nhị Thánh lập giáo lúc trước ba phần mà thôi.
Còn khổng lồ hơn công đức Hậu Thổ thành lập Quỷ đạo đạt được.
Nếu như bản thân có thể đạt được phần công đức này, nói không chừng có thể thành Thánh trong một hành động.
Trong lòng Như Lai, Hạo Thiên suy nghĩ kích động.
Doanh Chính đạt được công đức thiên đạo, lập tức cảm nhận được pháp lực trong cơ thể đột nhiên trở nên càng thêm tinh thuần nặng nề, khiến tu vi của hắn đột nhiên tăng vọt nhanh chóng.
Còn thương thế nghiêm trọng lưu lại lúc đấu pháp trước đó của hắn trong nháy mắt đã khỏi hẳn.
Rất nhanh, hắn từ Chuẩn Thánh hậu kỳ thăng cấp đến Chuẩn Thánh đại viên mãn, hơn nữa pháp lực vẫn đang tăng lên.
Thẳng đến tu vi của hắn đạt tới một độ cao hoàn toàn mới, lúc này công đức thiên đạo mới tiêu hao hầu như không còn gì.
Doanh Chính phát hiện thiên địa càn khôn ở trong mắt hắn đều trở nên khác biệt.
Hắn đã có thể loáng thoáng nhìn thấy quỹ tích vận hành của pháp tắc thiên địa, sự tồn tại chí lý của bản nguyên đạo vận.
Nếu như giờ phút này hắn lại đấu pháp với Hạo Thiên thì sẽ không chật vật như lúc trước nữa.
Công đức thiên đạo!
Không ngờ hóa thân Long hồn lại đạt được công đức thiên đạo.
Trong mắt Doanh Chính cũng không khỏi lộ ra mấy phần hưng phấn kích động.
Nhưng ngoại trừ công đức thiên đạo ra, Doanh Chính còn cảm giác được vận mệnh của mình đã vững vàng trói chặt với vận mệnh Nhân tộc, song phương có sống cùng sống, có thiệt cùng thiệt, không cách nào phân chia.
Nhưng đây cũng là chuyện hết cách, đâu thể chỉ hưởng thụ lợi ích mà không trả giá?
Doanh Chính làm ổn lại tâm trạng kích động một chút rồi rời khỏi tế đàn, bay về phía đại quân Sát Thi của hắn.
Rất nhanh, hắn đi tới vị trí của đại quân Sát Thi.
Đám người Bạch Khởi, Mông Vũ nhìn thấy Thủy Hoàng, không khỏi mừng rỡ quá đỗi.
“Bệ hạ, ngươi trở lại rồi.”
“Chúc mừng tu vi bệ hạ đại tăng.”
“Chúc mừng bệ hạ hóa thân Long hồn.”
“...”
Doanh Chính gật đầu với thuộc hạ, hai mắt hắn nhìn về phía Như Lai, Hạo Thiên, Dao Trì, biểu cảm trên mặt đám người này tràn ngập vẻ đùa giỡn.
“Chư vị, xem ra trẫm không có duyên phận với các ngươi rồi!”
Mọi người cảm nhận được trong cơ thể Doanh Chính tràn ngập pháp lực bành trướng, lại nghĩ lại lúc trước vì tu luyện tới Chuẩn Thánh đại viên mãn, bản thân trải qua năm tháng vô lượng, biểu cảm của ai nấy đều khó hiểu.
Người này khiến người ta tức chết đi được!
Hạo Thiên hừ lạnh một tiếng, cũng không nói thêm gì với Doanh Chính, lập tức ngồi xe rồng trở về Thiên Đình với Dao Trì.
Hắn hiểu được hiện giờ đã không cách nào thu phục Doanh Chính nữa.
Thái Thượng Lão Quân và Phù Nguyên Tiên Ông thở dài một tiếng, sau đó rời khỏi Nhân giới.
Như Lai nhìn Doanh Chính, cảm khái nói: “Mặc dù có công đức thiên đạo nên tu vi của thí chủ tăng mạnh, nhưng vận mệnh của thí chủ cũng sẽ trói chặt với Nhân tộc, từ nay về sau không được tự do. Thật ra, nếu thí chủ đồng ý đảm nhiệm Kim Luân Pháp Vương Tây Phương, tương lai cũng có thể tu luyện đến cảnh giới hiện giờ, sẽ không chịu gông cùm xiềng xích của Nhân tộc.”
Doanh Chính thản nhiên nói: “Nhưng các ngươi vẫn chưa xứng để trẫm thần phục.”
Da mặt Như Lai run rẩy, thầm thở dài một tiếng, cũng không nói thêm gì với Doanh Chính, bóng dáng chợt lóe, lập tức trở về Tây Phương linh sơn.
Mà Doanh Chính cũng dẫn theo đại quân Sát Thi của hắn đến Tịnh Phạn Thiên.
Đến Tịnh Phạn Thiên không bao lâu, đất trời lại vang lên một tràn âm thanh Đại Đạo.
Là Bạch Khởi tuyên ngôn với Thiên Đạo, trở thành một trong tứ cực Tây Phương Bạch Hổ Đại Đế nhân gian, lần nữa khôi phục bình tĩnh.
Chỉ có Đát Kỷ, khoảng thời gian này trong lòng luôn khó chịu giống như bị mèo cào vậy.
Lần trước Lý Nguyên nói hồng hoang sẽ xảy ra thay đổi lớn trước nay chưa từng có, Đát Kỷ luôn muốn biết sự cố lớn rốt cuộc là gì?
Chỉ tiếc, nàng chơi tuyệt địa cầu sinh, không lần nào giết được ca ca thối, lòng hiếu kỳ cũng không được thỏa mãn.
Tức giận đến nỗi nàng trực tiếp gỡ bỏ cài đặt App của tuyệt địa cầu sinh, thề sau này sẽ không chơi trò chơi quỷ nữa.
Bất tri bất giác.
Thời gian đến ngày mười lăm tháng tám, lúc ngắm trăng Trung thu.
Tối hôm nay, một tiên tử phong hoa tuyệt đại, diễm áp quần phương phiêu phiêu bay về phía nhân gian từ Nguyệt cung.
Tiên tử tuyệt sắc này tất nhiên là Hằng Nga.
Từ sau khi Lý Nguyên mất tích, hằng năm vào ngày mười lăm tháng tám, nàng đều sẽ đến phủ đệ của công tử xem công tử trở về hay chưa.
Nàng không ngờ liên tiếp mấy vạn năm cũng không nghe thấy tin tức của công tử.
Rốt cuộc công tử đã đi đâu?
Trên mặt Hằng Nga lộ ra một tia thương cảm.
Trong lòng nàng rất hoài niệm cuộc sống lúc trước nàng làm bạn múa cho công tử, công tử đánh đàn cho nàng.
Thỉnh thoảng nàng còn làm các loại bánh ngọt cho công tử.
Mặc dù bánh ngọt nàng làm còn lâu mới ngon như của công tử, nhưng công tử chưa từng chê bai.
Trong lòng nghĩ đến chuyện của công tử, rất nhanh, bóng dáng của Hằng Nga lập tức xuất hiện bên ngoài phủ đệ thành nội Triều Ca.
Trôi qua mấy vạn năm, Triều Ca từng phồn hoa đã sớm trở nên cô đơn rách nát, không còn dáng vẻ như trước kia, chỉ có tòa phủ đệ đó, cây hòe đó là vẫn như cũ.
“Bịch bịch.”
Một tay Hằng Nga xách theo một cái giỏ dệt cành hoa quế, một tay nhẹ nhàng gõ vòng cửa trên cửa.
“Cộc cộc.”
Vẫn là Dương Hòe mở cửa.
Hằng Nga hành lễ với Dương Hòe: “Bái kiến Dương bá.”
Dương Hòe gật đầu.
Hằng Nga lấy ra một gói giấy dầu từ trong giỏ: “Đây là bánh quế ta làm, nếu Dương bá không chê thì nếm thử đi.”
Dương Hòe nhận bánh quế, cũng không nói lời cảm ơn.
Hằng Nga bước vào cửa lớn, vẻ mặt chờ mong hỏi: “Dương bá, công tử đã trở về hay chưa?”
Dương Hòe lắc đầu.
Hằng Nga thấy thế, tinh quang trong mắt tối sầm lại, trên mặt không khỏi hiện lên một tia mất mát.
Mặc dù đã sớm đoán được kết quả này nhưng vẫn cảm thấy rất thất vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận