Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 642 - Nhịn xuống, ta rè rặt chút!

Thấy Lý Nhị đồng ý, lúc này Lý Tú Ninh mới buông cánh tay bắt được Lý Nhị.
Đợi sau khi Lý Nhị đi, đồng tử yêu tinh Lý Lệ Chất cổ quái chuyển động mấy cái, lập tức tiến tới trước mặt cô cô, ngửa đầu, tò mò hỏi: “Cô cô, nghe phụ vương nói, ngươi tìm dượng cho ta phải không?”
Lý Tú Ninh đỏ mặt nói: “Bát tự còn chưa lật lên, đừng nghe phụ vương của ngươi nói lung tung.”
“Bát tự còn chưa lật lên đâu.”
Lý Lệ Chất bắt được mấu chốt của sự việc, chỉ thấy trên mặt nàng lộ ra một chút vẻ giảo hoạt, cười quái dị nói: “Điều này chứng tỏ quả thật có người như vậy, dượng ta là ai, tên là gì, bao tuổi, lớn lên như thế nào, nhà ở nơi nào? Trong nhà có mấy mẫu đất, mấy lớp người?”
Ba!
Lý Tú Ninh im lặng vỗ trán của mình.
“Con người ngươi quá nhiều chuyện.”
Lý Lệ Chất lôi kéo tay cô cô nói: “Cô cô mau nói cho ta một chút. Ta xem hắn có xứng với cô cô ưu tú của ta không.”
Lý Tú Ninh khinh bỉ nói: : “Ngươi chỉ là một đứa nhỏ, hiểu rõ làm gì?”
Lý Lệ Chất: “Ta tò mò thôi.”
Lý Tú Ninh: “Nếu như tò mò, sau ta bảo phụ vương ngươi gả ngươi, đến lúc đó ngươi từ từ hiểu rõ.”
Lý Lệ Chất: “Cô cô còn chưa gả, thân là cháu gái làm sao có thể lập gia đình trước? Chẳng qua, nàng ra vẻ phát sầu nói: “Ài, ta chỉ hy vọng chờ đến trước khi ta mười sáu tuổi, cô cô ta có thể gả đi, nếu không, ta phải đổi thành gái lỡ thì.”
Lý Tú Ninh: “...”
Ghê tởm, lại bị nhìn khinh bỉ!
Nàng phát hiện, bản thân lại không nói lại Tiểu Lệ Chất, thế là định bụng nói: “Mau vẽ bức của ngươi. Ta còn có chút chuyện nên đi trước.”
Vừa nói, nàng xoay người rời đi.
Lý Lệ Chất nhìn bóng lưng cô cô, tức giận nói: “Không phải ngươi nói là đặc biệt tới chơi với ta sao? Tại sao đi nhanh như vậy?”
“Ách…”
Lý Tú Ninh làm bộ như không nghe thấy...
Lý Nguyên tỉ mỉ dạy Dương Thiền thổi Lâu Đài Trên Không, lộ vẻ vui vẻ hòa thuận, cả quá trình ấm áp và tình thơ ý họa.
Mãi cho đến ban đêm, rốt cuộc Dương Thiền chạm được, có thể thổi đầy đủ Lâu Đài Trên Không.
Lúc này Lý Nguyên mới kết thúc việc dạy dỗ, đi chuẩn bị bữa ăn tối.
Biết được Lý Nguyên muốn đi chuẩn bị bữa ăn tối, Dương Thiền vui vẻ đến nhảy lên.
Nàng vội vàng kêu lên: “Ta cũng muốn đi.”
“Lý Nguyên nấu thức ăn ngon, lại từng khiến Dương Thiền nhớ mãi không quên, muốn ngừng mà không được, hồi tưởng vị cũ.”
Đã mấy vạn năm chưa từng ăn, nghĩ đến sắp có thể ăn mỹ vị Lý Nguyên làm lần nữa, nàng cảm giác mỗi tế bào toàn thân mình cũng thay đổi phấn khích hẳn lên, không ngăn được nước miếng chảy không ngừng.
Nhịn xuống, dè dặt một chút.
Lý Nguyên hỏi: “Ngươi không luyện tập khúc tử một chút sao?”
Dương Thiền: “Khúc tử có thể luyện tập bất cứ lúc nào, nhất thời không vội.”
Trong nội tâm nàng âm thầm cười trộm không ngừng.
Thật ra nàng sớm đã biết luyện, chỉ có điều vì để Lý Nguyên dạy nàng nhiều hơn một lát, vẫn cố ý giả vờ không biết.
Lý Nguyên bình thường rất khôn khéo, hình như cái gì cũng không thể gạt được hắn.
Nhưng có đôi khi, Dương Thiền phát hiện, Lý Nguyên đần đáng yêu.
Thấy Dương Thiền cố ý muốn xem mình nấu cơm, Lý Nguyên không phản đối: “Ngươi có thể làm giúp ta.”
“Được.”
Miệng Dương Thiền đồng ý nói.
Nàng xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay trắng noãn như ngọc, tinh tế thẳng tắp: “Ngươi làm bữa tối thế nào? Ta giúp ngươi rửa rau, thái thức ăn, nhóm lửa, nếm thức ăn.”
Lý Nguyên: “Không cần nếm thử, đi vào trong viện hái giúp ta hai trái dưa leo. Buổi tối ăn đơn giản chút, nấu mì trứng gà.”
Khách điếm của Lý Nguyên là một tạo hình tứ hợp viện cấu thành từ hai tầng lầu.
Toàn bộ tầng hai là phòng khách, tầng một là đại sảnh, phòng bếp, phòng tạp vụ, một chòi nghỉ mát thư giãn, và một hồ nước nhỏ.
Viện ở phía sau đại sảnh, phòng bếp cách viện không xa.
Dương Thiền đi tới viện.
Chỉ thấy trong viện chỉ trồng hai cây lớn, phía đông một cây vải, phía tây một cây xoài, độ cao cây ăn quả vừa hay ngang bằng mái nhà.
Ở góc phía bắc, có một tiểu đình tử và một cái ao nhỏ lớn vài mét, hồ nước rất cạn, bên trong mọc một đóa hoa sen, một con cá chép đang bơi.
Xung quanh viện, dùng gạch xanh xây mấy bồn hoa, bên trong nở đầy loại hoa màu sắc sặc sỡ.
Trong viện là một vườn rau, bên trong vườn rau trồng dưa leo, cà, ớt xanh, khoai tây, ngô, rau cải, mỗi một loại đều có một gốc cây, chẳng qua lớn lên rất tốt, nhìn xanh tươi mơn mởn, cây cỏ tươi tốt.
Dương Thiền phát hiện, mặc dù viện này nhỏ hơn Mã gia trang, chẳng qua lại cùng bố trí ấm áp rất khác biệt, hơn nữa còn có thêm một chút hơi thở cuộc sống, khiến Dương Thiền càng tình nguyện sống ở nơi này.
Chẳng qua, mặc dù viện rất khác biệt, nhưng cũng có thiếu sót.
Nếu như, có thể có thên nữ chủ nhân, vậy thì hoàn hảo! Hì hì!
Lý Nguyên: “Ngươi đi hái hai trái dưa leo, thêm hành lá.”
“Được.”
Dương Thiền hứng thú bừng bừng đi tới vườn rau, vặt hai trái dưa leo, rút một cây hành lá xanh.
Nàng thấy rau quả đặc biệt nhiều, lộ vẻ mặt vẫn chưa thỏa mãn, lần đầu tiên nàng cảm thấy, hái rau cũng là một chuyện thú vị như vậy.
“Hay là chúng ta hái thêm chút rau.”
Nàng đề nghị với Lý Nguyên.
Lý Nguyên trực tiếp từ chối: “Không cần.”
Hái nhiều rau sẽ phải xào nhiều rau, phiền toái!
“Được rồi.”
Thấy Lý Nguyên không đồng ý, Dương Thiền chỉ đành tiếc nuối từ bỏ.
Lúc trở về từ vườn rau, Dương Thiền đụng phải một cành vải, nhìn phía trên từng quả vải mọng nước, Dương Thiền không khỏi nhớ lại cảnh tượng gặp mặt Lý Nguyên lần đầu tiên.
Lúc ấy khi nàng rời đi, Lý Nguyên tặng nàng một cành vải, mùi vị đó, đến nay còn khiến nàng hồi tưởng mãi.
Hồi tưởng vị cũ không gì sánh kịp, Dương Thiền lập tức nổi cơn thèm ăn.
“Ta có thể ăn mấy cành vải không?”
Nàng chớp một đôi mắt to trong suốt hỏi Lý Nguyên.
Dương Thiền không biết cây vải này có giống cây vải trước đây nàng từng ăn trong trang viên không, có thể khôi phục linh khí tu sĩ không?
Nếu như có thể, hiển nhiên nàng không ngại ăn.
Lý Nguyên không thèm để ý nói: “Muốn ăn thì ăn thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận