Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 597 - Đánh vỡ Nam Thiên môn, chém giết về phía Lăng Tiêu điện!

“Chẳng qua, càng đi về phía sau, cấm chế lại càng khó luyện hóa, muốn luyện hóa tầng thứ ba, không biết phải mất bao nhiêu vạn năm.”
“Bây giờ là lúc báo thù cho cái chết của hầu tử hầu tôn!”
Tôn Ngộ Không đi ra khỏi Thủy Liêm động, chỉ thấy Hoa Quả sơn lửa cháy bừng bừng đốt cháy nay lại phủ đầy hoa cỏ cây cối, nhìn hoa cỏ đâm chồi, dòng suối nhỏ róc rách, đẹp như bức họa Hầu Tử linh viên chạy trốn chơi đùa ở trong rừng, lộ vẻ đi chơi tự do vô cùng nhàn nhã.
Ngoài linh khí không khôi phục đầy đủ như trước, hình như, Hoa Quả sơn không có gì khác với trước kia.
Dường như, máu nhuộm khắp núi, thây ngang khắp đồng lúc trước là một giấc mộng.
Tôn Ngộ Không thấy tình hình này, trong lòng không khỏi xúc động sâu sắc.
Hoa Quả sơn vốn yên bình vui vẻ, chỉ là vì nguyên nhân của ta, mới liên lụy kiếp nạn Hoa Quả sơn gặp lúc trước.
Ta không nên liên lụy bọn họ nữa! Thù hận do một mình ta báo thù!
Nghĩ tới đây, Tôn Ngộ Không không kinh động hầu tử, hầu tôn bên ngoài và yêu tinh bảy mươi hai động, đầu tiên là hắn dùng một phương pháp ẩn thân, sau đó xoay mình một cái, hóa thành cầu vồng, nhanh chóng phóng lên chín tầng trời.
Một hơi thuật Hóa Hồng đã là trăm vạn dặm, chỉ một chút công phu, Tôn Ngộ Không đi tới Thiên cung, bên ngoài Nam Thiên môn.
Hắn lạnh lùng nhìn chăm chú vào Thiên cung huy hoàng lấp lánh, Kim Cô bổng được hắn khiêng trên vai tùy ý, trận gió thổi rung phía sau áo choàng lông vũ của hắn, khí xơ xác tiêu điều coi hắn làm trung tâm, thổi quét hoàn vũ chư thiên.
Thủ vệ Nam Thiên môn chính là Trưởng Trấn Thiên vương Ma Lễ Thanh, và những thuộc hạ thần tướng đại lực dưới tay hắn như Bàng, Lưu, Cẩu, Tất, Đặng, Tân, Đào.
Bởi vì Tôn Ngộ Không không giấu diếm khí tức của mình, vì vậy nhóm người Ma Lễ Thanh nagy lần đầu tiên đã phát hiện hắn.
“Không tốt, là Tôn hầu tử!”
“Tôn hầu tử đến rồi!”
“Chỉ sợ lai giả bất thiện.”
“Mau khởi động trận pháp, đóng cửa Thiên Môn.”
Hung danh của Tôn Ngộ Không đã sớm truyền khắp Tam giới, lại càng như sấm bên tai thiên binh Thiên Tướng của Thiên Đình, .
Các thần tướng đại lực như Bàng, Lưu, Cẩu nhìn thấy Tôn Ngộ Không tới, hiển nhiên lộ vẻ vô cùng bối rối.
Chỉ có Ma Lễ Thanh còn có thể giữ vững một chút trấn định, hắn kêu lên với Tôn Ngộ Không: “Tôn, Tôn đại thánh, ngươi tới nơi này làm gì?”
Thân hình của Tôn Ngộ Không đột nhiên không ngừng nâng cao, Kim Cô bổng trong tay của hắn cũngthay đổi to lớn theo.
“Hiển nhiên là đến báo thù, các ngươi nói với Ngọc đế lão nhi, Tề Thiên đại thánh Tôn Ngộ Không tới lấy mạng chó của hắn, bảo hắn vuốt cổ chờ!”
Nói xong, thân hình Tôn Ngộ Không đã thay đổi lớn đến vài chục vạn trượng, mà Như Ý Kim Cô bổng trong tay của hắn, cũng thay đổi giống như Bất Chu sơn...
Kim Cô bổng hung hăng đánh về phía Nam Thiên môn, nơi nào nó đi qua, hư không bể tan tành, Hỗn Độn nứt nẻ, vũ trụ sụp xuống.
Khí thế uy người không thể chống đỡ, mang theo cơn gió khổng lồ, cuồng bạo đến cực điểm.
Trấn thành Ma Lễ Thanh lại không chịu khống chế lui về sau hai bước, lông tóc toàn thân dựng đứng.
Hắn phát hiện, thực lực con khỉ này lại càng lớn mạnh, hùng hăng hơn trước..
“Phanh!”
Rất nhanh, Kim Cô bổng khổng lồ đập vào trên Nam Thiên môn, phát ra một trận tiếng nổ vang dội trời đất.
Cả Thiên cung cũng không khỏi rung động.
Ma Lễ Thanh đợi tướng canh Nam Thiên môn, tức thì bị rung động đến ngã trái ngã phải, huyền quang cấm chế không thể tự lên Nam Thiên môn, trực tiếp bị nện đến mức linh quang bùng lên, lảo đảo muốn ngã. Chẳng qua, đây dù sao cũng là cấm chế phòng ngự của Thiên cung, cuối cùng là kiên trì không bị đánh nát.
“Lại đến!”
Tôn Ngộ Không thấy thế, cũng không bất ngờ, trong miệng hắn hét lớn một tiếng, Kim Cô bổng trong tay lập tức rơi trên Nam Thiên môn giống như mưa.
“Rầm rầm rầm…”
Âm thanh chấn động, kinh khủng tuyệt luân, truyền khắp Cửu U Vạn Cổ, dọa sợ chư thiên.
Cấm chế phòng ngự vốn đã lảo đảo sắp sụp, lại gặp công kích dữ dằn như thế, lúc này không kiên trì được, bị Kim Cô bổng đánh bại trực tiếp.
Mà Nam Thiên môn không có cấm chế phòng ngự, bị Kim Cô bổng đập nát vụn cũng không bất ngờ.
Nam Thiên môn, bại!
Ma Lễ Thanh và những tướng canh như Bàng, Lưu, Cẩu, Tất, Đặng, Tân, Đào đã sớm trốn chạy rồi.
Tôn Ngộ Không chỉ thể hiện thực lực đáng sợ cấp 1.0, khiến bọn họ gần như không sinh ra chút lòng chống cự.
Vẫn là mạng sống quan trọng hơn.
Tôn Ngộ Không không để ý đến nhóm người Ma Lễ Thanh, sau khi hắn đánh nát Nam Thiên môn thì khiêng Kim Cô bổng bước vào Thiên cung lần thứ hai.
Lần đầu tiên tới, hắn mang theo tò mò.
Lần thứ hai tới, hắn mang theo thù hận!
Nhìn thấy cung điện hoa lệ xung quanh, hắn không chút do dự dùng Kim Cô bổng đập cung điện tan nát.
Hủy hoại Hoa Quả sơn của ta, ta hủy diệt Thiên cung kim loan của ngươi!
Chỉ là trôi qua một lúc, Tôn Ngộ Không đập bể vô số cung điện lầu các, lầu quỳnh gác ngọc.
Nơi nó đi qua đều thành một mảnh Hỗn Độn.
Toàn bộ Mái cong lưu các, kiến trúc nguy nga biến thành đổ nát thê lương.
“Ngọc đế lão nhi, dám ra đây đánh một trận với ta không?”
Tôn Ngộ Không vừa hùng hổ phá hư kiến trúc Thiên cung, vừa khí thể lớn tiếng hô hào với Ngọc đế lay chuyển cả Vạn Cổ...
Động tĩnh nơi này đã sớm khiến cho Thiên cung chú ý.
Vô số thiên binh thiên tướng ồ ạt vây quanh, định ngăn Tôn Ngộ Không hành hung ở Thiên cung.
Nhưng những kẻ ngăn cản, tất cả đều bị Kim Cô Bổng đánh nổ.
Không ai có thể ngăn được uy của một gậy Kim Cô Bổng.
Đến nỗi về sau, đã không còn ai dám tới ngăn cản Tôn Ngộ Không.
Từ đầu đến cuối người Triệt giáo, Xiển giáo đều không có tiến tới ngăn cản Tôn Ngộ Không, không chỉ như thế, ngược lại mỗi một tên còn lộ ra vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác, muốn xem trò cười của Ngọc Đế.
Hoặc là bọn họ định đợi Ngọc Đế chịu thua, sau khi nhường ra một phần lợi ích, lại ra tay sau cũng không muộn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận