Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2133 - Võ Tòng tình cờ quen Lưu bà bà!

Vẻ mặt của Lưu bà bà có chút kinh ngạc, vì nàng đã nghe qua cái tên Võ Tòng này rồi.
Tại ngôi nhà mà nàng đã mua ở Trường An, nghe hàng xóm nói vốn dĩ là bắt đầu từ người tên là Vũ Đại Lang.
Vũ Đại Lang có người em trai tên là Võ Tòng.
Vũ Đại Lang bị Phan Kim Liên và Tây Môn Khánh hại chết, Võ Tòng vì báo thù cho anh trai mà giết Phan Kim Liên và Tây Môn Khánh, sau đó thì bị quan phủ bắt được, cứ mỗi lần hàng xóm nhắc tới chuyện này là đều cảm thấy tiếc cho Vũ Nhị Lang.
Chẳng lẽ người này là Võ Tòng đã giết chị đâu để báo thù sao?
Liệu có phải là trùng tên hay không?
Dẫu sao, nàng nghe nói Võ Tòng đã bị áp giải tới Thanh Châu để đào mỏ.
Lưu bà bà thầm nghĩ trong lòng.
Võ Tòng thấy Lưu bà bà nghe tên hắn xong thì để lộ dáng vẻ kinh ngạc, khiến hắn không khỏi có chút bất ngờ.
Hắn tò mò hỏi:
“Sao thế, đại nương biết ta?”
Lưu bà bà hỏi: “Có phải ngươi có một người anh cả tên Vũ Đại Lang, đã từng bán bánh nướng ở Trường An không!”
Võ Tòng lại càng tỏ ra kinh ngạc: “Anh trai ta quả thật tên Vũ Đại Lang, lúc đầu bán bánh hấp ở Trường An. Đại nương, sao ngươi biết được?”
Lưu bà bà thấy Võ Tòng này chính là Võ Tòng được nhắc tới thì tỏ ra bùi ngùi.
“Không ngờ trên cõi đời này vẫn còn tồn tại chuyện trùng hợp như vậy, trước đây ta có mua một ngôi nhà nhỏ ở Trường An, cũng chính là ngôi nhà của anh trai ngươi bị triều đình bán đi.”
Võ Tòng nghe vậy thì lại càng tỏ vẻ kinh ngạc hơn nữa: “Chuyện này đúng là quá trùng hợp.”
Lưu bà bà gật đầu nói: “Quả thật rất trùng hợp.”
Trong lòng Võ Tòng khẽ động một cái, hắn tò mò hỏi Lưu bà bà: “Đại nương, vậy ngươi có biết Lý chưởng quỹ và Hoàng Dung của “Có gian khách điếm” không?”
Lưu bà bà đáp: “Hoàng Dung thì ta không biết, nhưng Lý chưởng quỹ thì ta biết, hôm nay lúc rời khỏi kinh thành, ta còn tới nói lời tạm biệt với hắn.”
Võ Tòng gật đầu một cái: “Vị Lý chưởng quỹ kia là một cao nhân giấy nghề, năm đó ta có thể chính tay giết kẻ thủ là nhờ có Lý chưởng quỹ gián tiếp hỗ trợ. Đáng tiếc,”
Hắn nói với giọng điệu có chút tiếc nuối: “Món chí bảo mà ta lấy được từ chỗ Lý chưởng quỹ đã bị triều đình tịch thu, nghĩ lại thì ta cũng không có cách nào để trả lại cho hắn.”
Lưu bà bà nhớ tới túi quà vặt mà Lý chưởng quỹ đã đưa cho nàng, không khỏi gật đầu đồng ý theo.
“Lý chưởng quỹ đúng là một vị cao nhân.”
Đồng thời, nàng cũng rất mừng, nếu như không nhờ túi ‘Quà vặt’ kia của Lý Nguyên, thì ba bà cháu họ chắc chắn đã bị giết chết.
Sau này nàng phải cảm ơn Lý chưởng quỹ thật tốt mới được!
Lưu bà bà thầm nghĩ trong lòng.
Võ Tòng nhìn Vương Bàn Nhi và Xảo Thư vẫn còn đang hôn mê, và hỏi han:
“Hai người hẳn là đã ăn đồ ăn bên trong tiệm này nên giờ mới ngất xỉu đi.”
Lưu bà bà vội vàng gật đầu nói: “Không sai, sao ngươi biết được? Ngươi có biết bọn họ đã trúng phải độc gì không, có cách nào cứu bọn họ không, ta quỳ xuống với ngươi.”
Lưu bà bà càng nói càng kích động, nàng định quỳ xuống với Võ Tòng.
Võ Tòng thấy vậy thì vội đỡ lấy Lưu bà bà, an ủi: “Đại nương không cần đa lễ, sở dĩ bọn họ hôn mê là do trúng ngũ hương mê hồn tán. Nhưng đại nương yên tâm, thuốc độc này chỉ có thể khiến người khác bị hôn mê, chứ không nguy hiểm đến tính mạng con người. Cũng không cần giải, chỉ cần ngủ đủ sáu tiếng là hai đứa con nít này có thể tỉnh lại rồi, cũng sẽ không để lại hậu di chứng gì. Vậy nên ngươi không cần phải lo lắng.”
“Có thật là sau sáu tiếng, bọn họ sẽ tỉnh lại không?”
Lưu bà bà có chút không dám tin.
Võ Tòng gật đầu nói: “Hiển nhiên là thật.”
Lưu bà bà nhất thời thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Cảm ơn trời đất, bọn họ không có chuyện gì là được rồi.”
Võ Tòng lại hỏi Lưu bà bà: “Đại nương, ngươi có thể nói cho ta biết, khách điếm này vừa mới xảy ra chuyện gì được không?”
Lưu bà bà đảo con ngươi một cái, nàng tỏ ra cẩn thận, không trả lời câu hỏi của Võ Tòng mà thay vào đó là hỏi Võ Tòng: “Ngươi và ông chủ của khách điếm này có quan hệ gì?”
Võ Tòng cũng không giấu giếm, thành thật trả lời: “Bọn họ là anh em kết nghĩa của ta.”
Khuôn mặt của Lưu bà bà lập tức biến sắc, nàng không ngờ Võ Tòng thật sự có quan hệ với ông chủ của hắc điếm.
Đặc biệt là Võ Tòng lại còn biết năm hương mê hồn tán, điều này có nghĩa Võ Tòng chắc chắn biết về thủ đoạn hại người của Tôn Nhị Nương và Trương Thanh.
Điều này làm cho Lưu bà bà hoài nghi, Võ Tòng có phải là đồng bọn với Tôn Nhị Nương hay không.
Nàng thử thăm dò Võ Tòng: “Chẳng lẽ ngươi không biết khách điếm này là hắc điếm? Bọn họ đã lấy thuốc mê hãm hại khách qua lại tại đây.”
Võ Tòng nghe vậy, không khỏi thở dài, khuôn mặt tỏ vẻ có chút bất đắc dĩ: “Haiz, hành động của chị Tôn và anh Trương quả thật trái đạo lý. Nhưng bọn họ đã từng đã cứu ta, tuy ta rất không đồng ý, nhưng cũng không tiện nói bất cứ điều gì...”
Võ Tòng kể lại câu chuyện đã từng đi ngang qua nơi này, bị Tôn Nhị Nương và Trương Thanh làm hôn mê bất tỉnh, rồi được Trương Thanh cứu cho Lưu bà bà biết.
“Lần này ta đến tìm họ vốn dĩ muốn khuyên họ ngừng việc giết hại người đi đường vô tội, định bảo họ đi tới sống ở Lương Sơn. Chỉ là, nhìn tình hình ở đây, chị Tôn và anh Trương e là lật thuyền trong cống ngầm, đắc tội với vị cao nhân không nên đắc tội rồi.”
Lưu bà bà thấy Võ Tòng trả lời với giọng điệu thành khẩn, hắn cũng không đồng ý với cách làm của Tôn Nhị Nương và Trương Thanh, lúc này trong lòng nàng mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nàng nói với Võ Tòng: “Trước kia ta nghe láng giềng nói, Vũ Nhị Lang là người trượng nghĩa, nghĩa bạc vân thiên. Khi ta biết ngươi cùng hai người kia vi phi tác đãi, giết hại trăm tính mạng vô tội, ta còn tưởng là lời đồn sai, rồi ngươi cũng là đồng bọn đó chứ.”
Võ Tòng cười gượng nói: “Láng giềng khen quá rồi, Võ Tòng từ chối nhận thì bất kính. Nhưng bất luận thế nào, ta cũng không thể làm được mấy chuyện lạm sát người vô tội này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận