Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1102 - Ngươi không phải là có hiểu lầm gì đối với hai chữ bình thường đấy chứ! (2)

Hắn căn bản chưa từng nghe nói, ở hồng hoang lại có một đại năng chim giẻ cùi….
Mộc Thạch Nhân đảo mắt, nói: “Ta đi hỏi lão bản ca ca một chút, xem hắn có biết gì về chuyện chim giẻ cùi kia không.”
“Thôi đi”
Khương Chính Dương không cho là đúng: “Người ta là ông chủ đấy, thèm vào nói chuyện với ngươi.”
Mộc Thạch Nhân vỗ ngực mình, tự tin nói: “Đó là bởi vì bổn tiểu thư còn chưa thi triển ra toàn bộ mị lực đâu! Đợi bổn tiểu thư thi triển ra toàn bộ mị lực, sẽ khiến hắn bại trận quỳ dưới váy của ta.”
Nói xong, nàng quay đầu, ưỡn thân mình, tự tin rời khỏi gian phòng.
Đi xuống lầu.
“Các ngươi cảm thấy nàng có thể thành công sao?”
Khương Chính Dương hỏi mọi người.
Lư Khán Sơn, Kỷ Thiên, Cung Vị Ương tất cả đều lắc đầu.
“Anh hùng sở kiến lược đồng.”
Khương Chính Dương nói….
“Ô, hôm nay mặt trời mọc đằng tây sao?”
Tiểu Tê Tử và Nữ Bạt vừa đi vào khách điếm đã kinh ngạc hét lên.
Vẻ mặt rất là ngoài ý muốn.
Mặc dù Tiểu Tê Tử đã trở thành nữ hoàng nhưng mỗi ngày nàng đều đến khách điếm ăn cơm.
Thậm chí nhiều lần nàng còn cùng hắn về khách điếm nghỉ ngơi.
Về việc nàng trở thành nữ hoàng, nàng xem như là một công việc vậy, giống như việc đi làm mỗi ngày.
Lúc này, Hậu Thổ bưng rau xào từ sân sau đến, nàng nghe tiếng hét thất thanh thanh của Tiểu Tê Tử, không hiểu hỏi: “Tiểu Tê Tử sao lại bảo mặt trời mọc đằng tây thế?”
Tiểu Tê Tử nói: “Nếu không phải mặt mọc đằng tây, vậy sao khách điếm lại có khách thế này?”
Hậu Thổ: “…”
Nàng có chút nói không nên lời.
Không bao lâu sau, Tam Thanh, Tây Phương Nhị Thánh, Nữ Oa và Lý Nguyên cũng đi ra từ phòng bếp.
“Hôm nay náo nhiệt thế này, sao các ngươi lại tới đây?”
Tiểu Tê Tử hỏi mọi người.
Chuẩn Đề đạo nhân hiền hòa cười nói: “Chúng ta là bạn của chưởng quỹ, đương nhiên là đến làm việc cho chưởng quỹ rồi.”
Mọi người ngồi xuống ăn.
Tiểu Tê Tử tò mò hỏi: “Những người trên lầu là ai vậy? Ta cảm giác hành vi của họ có chút kỳ quái, khí tức ẩn chứa trên người cũng không bình thường.”
Nàng cũng không xâm chiếm ký ức của mấy người Lư Khán Sơn.
Nữ Oa: “Chắc chắn ngươi sẽ không đoán được lai lịch của đám người kia đâu.”
Tiểu Tê Tử tò mò hỏi: “Bọn họ có lai lịch thế nào?”
Nữ Oa: “Bọn họ đều là người từ thế giới khác đến.”
Vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt Tiểu Tê Tử.
Nữ Bạt cũng trợn to hai mắt nhìn.
Quả thực là rất ngoài ý muốn.
Tiểu Tê Tử nghi ngờ nói: “Bọn họ kém như vậy, theo lý thuyết là không thể đi qua thời không hỗn độn, sao có thể từ thế giới khác đi đến hồng hoang được chứ?”
Nữ Oa vừa ăn vừa giải thích cho Tiểu Tê Tử: “Nghe cha ngươi nói, phía sau bọn họ còn có một vị đại lão, chính là vị này đã ra tay.”
“Thì ra là thế.”
Tiểu Tê Tử gật đầu ra vẻ đã hiểu.
Nàng cũng không để chuyện này ở trong lòng.
Cho dù là người ở thế giới khác, hay là đại lão sau màn gì đó, có cha nàng ở đây, ai cũng không gây được sóng gió gì.
Mọi người bắt đầu chăm chú ăn.
Đúng lúc này, Mộc Thạch Nhân đi xuống cầu thang.
Đột nhiên nàng chú ý đến hai người Tiểu Tê Tử và Nữ Bạt, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ kỳ quái.
Lại có thêm hai mỹ nữ tuyệt thế nữa?
Sao thế giới này lại nhiều mỹ nữ thế?
Còn nữa, sao lúc nãy nàng không phát hiện ra hai người này?
Tiểu cô nương này lớn lên dễ thương quá.
Ta muốn véo khuôn mặt nàng!
Điều quan trọng là, sao nàng lại mặc một bộ phi long tú phượng như thế, nhìn như là y phục của hoàng thất vậy?
Lẽ nào, thế giới này không cấm bách tính mặc hoàng bào sao?
Tiểu Tê Tử cũng đã chú ý đến Mộc Thạch Nhân, nàng nhìn người phụ nữ đến từ thế giới khác này, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ hứng thú.
Trong lúc Mộc Thạch Nhân đang lặng lẽ cảm thấy kinh ngạc, bỗng nhiên, nàng theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng.
A, thức ăn thơm quá, trong lúc vô tình nàng đã vô tình tiết rất nhiều nước miếng.
Chỉ là, tiếng nuốt nước miếng của nàng quá lớn, thật sự là quá vang dội, trong phòng lớn đang yên tĩnh, nghe có vẻ vô cùng chói tai.
Mộc Thạch Nhân có chút đỏ mặt, thật là tổn hại hình tượng nữ thần mà!
Nàng đi đến bên cạnh Lý Nguyên, liếm liếm môi, nửa lấy lòng nửa dụ dỗ, giả bộ đáng thương nói với Lý Nguyên: “Tiểu ca ca, các ngươi nấu thức ăn thơm quá, ta có thể ăn cùng các ngươi không?”
Lý Nguyên lắc đầu nói: “Không thể.”
Mộc Thạch Nhân: “…”
Nàng muốn khóc.
Cái móng heo lớn này, sao lại không biết thương xót người khác vậy chứ?
“Xin ngươi đó, tiểu ca ca à.”
Nàng lôi kéo ống tay áo Lý Nguyên, làm nũng, giọng nói vừa nghe đã khiến người khác muốn bảo vệ.
Hừ, không tin ngươi chịu được đại pháp làm nũng của bổn tiểu thư.
Lý Nguyên cau mày hỏi Mộc Thạch Nhân: “Ngươi đã rửa tay chưa?”
Ha!
Mộc Thạch Nhân thiếu chút nữa đã nhảy cỡn lên.
Xem ra rốt cuộc hắn cũng không chịu nổi, phải đồng ý cho ta ăn cùng.
Thật không ngờ tới, tuy nhìn hắn cứng rắn như vậy nhưng rất nhanh đã tước vũ khí đầu hàng!
Mị lực của bản tiểu thư quả nhiên bất phàm!
Mộc Thạch Nhân nhịn xuống đắc ý trong lòng, vội vàng nói: “Ta lập tức đi rửa tay đây.”
Vẻ mặt Lý Nguyên ghét bỏ nói: “Nếu đã chưa rửa tay thì đừng chạm lên y phục của ta, làm dơ y phục rồi.”
Mộc Thạch Nhân: “…”
Nét mặt của nàng có chút ngây ngô.
Nàng vốn tưởng rằng Lý Nguyên bảo nàng đi rửa tay rồi trở lại ăn, thật trăm triệu lần không nghĩ tới, Lý Nguyên chỉ là ghét bỏ tay nàng làm dơ y phục của hắn mà thôi.
Tay bổn tiểu thư bẩn vậy sao?
Trong lòng Mộc Thạch Nhân vừa tức vừa xấu hổ.
Tiểu Tê Tử nhìn bộ dáng của Tiểu Tê Tử không khỏi âm thầm lắc đầu.
Bộ dáng của ngươi như vậy mà cũng muốn mê hoặc cha ta.
Nếu như ngươi mà cũng có thể thành công, ta đây đã sớm sửa miệng gọi Nữ Oa và Hậu Thổ là mẫu thân rồi!
Mộc Thạch Nhân thấy Lý Nguyên vẫn ăn, coi sự tồn tại của nàng như không có, lòng tự tin của nàng lần thứ hai đã bị đả kích nghiêm trọng.
Quên đi, không ăn thì không ăn thôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận