Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1188 - Sau này đừng có thánh mẫu như vậy nữa! (2)

Nàng không nói gì, lại thúc giục sáo gốm trong tay.
Nếu ngươi đã nói ta tàn nhẫn thì ta sẽ tàn nhẫn.
An Tiêu Tiêu: “...”
Nàng vẫn dựa vào tự sát, lúc này mới thoát khỏi sự tra tấn của sáo gốm.
Lần nữa trọng sinh, An Tiêu Tiêu biết ngoan ngoãn, không bước ra dòng sông thời không mà trốn ở bên trong, chuẩn bị nhân lúc Dương Thiền thả lỏng mà đánh lén.
Chỉ cần đoạt được sáo gốm của Dương Thiền thì Dương Thiền chỉ có thể mặc cho nàng xoa nắn.
Hơn nữa đó cũng là sáo gốm Tiên Thiên linh bảo, đương nhiên là An Tiêu Tiêu động lòng rồi.
Bảo Liên Đăng trên đỉnh đầu Dương Thiền, sáo gốm trong tay, vẻ mặt đề phòng nhìn chằm chằm vào hư không…
“Hây, kỳ lạ, sao ma nữ này vẫn chưa bước ra ngoài?”
Nàng đã đi rồi, hay là âm thầm trốn?
“Có lẽ là nàng đã đi rồi?”
Đệ tử Truy Nguyệt nhìn thoáng qua xung quanh, nói với sư phụ.
Truy Vân ở bên cạnh gật đầu nói: “Nhất định là nàng sợ sư phụ nên đã sớm chạy trốn rồi.”
Dương Thiền nghiêm túc nói: “Nữ tử này giảo hoạt, chỉ sợ sẽ không bỏ chạy như vậy đâu.”
“Vậy nên làm thế nào mới ổn?”
Đệ tử hơi lo lắng nói.
Nếu một Đại La Kim Tiên muốn đánh lén, tu sĩ cấp thấp hoàn toàn khó lòng phòng bị. Dù sao thì người luôn có lúc buông lỏng.
Đương nhiên Dương Thiền cũng hiểu được đạo lý này.
Hơn nữa, nếu An Tiêu Tiêu chỉ đánh lén nàng thì tốt, nàng có chí bảo phòng ngự quanh thân, nhưng nếu An Tiêu Tiêu đánh lén đệ tử của Thánh Mẫu cung, vậy Dương Thiền sẽ hoàn toàn bất lực, nhất định phải nghĩ cách để An Tiêu Tiêu rời đi mới được!
Tâm tư Dương Thiền vận chuyển nhanh chóng, rất nhanh đã nghĩ ra một cách.
Nàng quyết định dùng bản thân để mê hoặc, dẫn An Tiêu Tiêu rời khỏi Hoa sơn.
Nghĩ đến là làm, Dương Thiền chỉ dặn dò đơn giản mấy câu rồi lập tức phi thân rời khỏi Hoa sơn.
Vốn nàng chuẩn bị đến Quán Giang Khẩu tìm ca ca Nhị Lang Thần của nàng.
Nhị Lang Thần đã sớm tu luyện tới Đại La Kim Tiên, có lẽ có thể đối phó với An Tiêu Tiêu.
Chỉ là, bỗng nhiên Dương Thiền nghĩ đến đã lâu không gặp Lý Nguyên và Tiểu Tê Tử, vì thế bóng dáng của nàng vừa chuyển, lập tức bay về phía Trường An.
Trong âm thầm, An Tiêu Tiêu thấy Dương Thiền rời đi, không khỏi nghi hoặc chớp mắt: Nàng đang chuẩn bị đi đâu vậy?
An Tiêu Tiêu một mực yên lặng đi theo phía sau Dương Thiền.
Chuẩn bị đợi thời cơ ra tay.
Nhưng Dương Thiền rất cảnh giác, Bảo Liên Đăng từ đầu đến cuối đều treo trên đỉnh đầu phòng ngự toàn thân, sáo gốm được giữ trong tay để có thể phát động công kích bất cứ lúc nào, dưới chân còn giẫm lên khăn tay u lan.
Khiến An Tiêu Tiêu hoàn toàn không có cơ hội đánh lén.
Nhưng An Tiêu Tiêu vốn không buông bỏ, nàng tin rằng, chỉ cần nàng luôn đi theo bên cạnh Dương Thiền thì sẽ tìm được cơ hội.
Bay được một lúc, núi cao sông rộng xung quanh càng ngày càng ít, địa thế bắt đầu trở nên bằng phẳng.
Bắt đầu xuất hiện từng thành trấn Nhân tộc.
Sau cùng, Dương Thiền dừng lại ở bên ngoài một thành thị vô cùng nhộn nhịp, lựa chọn đi bộ đến cổng thành.
Thành thị này có hàng ngàn vạn người, An Tiêu Tiêu cảm nhận được không ít khí tức mạnh mẽ ở bên trong, có những khí tức thậm chí còn mạnh hơn nàng tưởng tượng, khiến cho nàng không dám tùy ý dò xét.
Nàng còn nhìn thấy từng đội gác tuần tra mặc chiến thuật ở trên cổng thành.
Những tu sĩ này ít nhất cũng là Địa Tiên kỳ, dẫn đội là cao thủ Chân Tiên kỳ hoặc là Kim Tiên kỳ.
Thỉnh thoảng, An Tiêu Tiêu còn nhìn thấy một hai tướng quân thống lĩnh Thái Ất Kim Tiên kỳ trấn giữ một phương.
Ngoại trừ Tiên binh Tiên tướng ra thì An Tiêu Tiêu còn cảm nhận được mấy luồng khí tức trận pháp tuyệt thế tản ra trong mấy chòi canh trên tường thành.
Những khí tức trận pháp này khiến cho An Tiêu Tiêu không khỏi cảm thấy tim đập nhanh, khủng bố giống như Hỗn Độn Ma Thần đang ngủ say.
Cảm nhận được mọi thứ xung quanh khiến An Tiêu Tiêu không khỏi nhíu mày.
Phòng ngự của thành thị này sâm nghiêm, cửa nhiều canh gác, không tiện để ra tay đấu pháp.
Dương Thiền đến nơi này lẽ nào là muốn mượn phòng ngự của Trường An để ta biết khó mà lùi sao?
Hừ, nếu là như vậy thì nàng suy nghĩ nhiều rồi.
Chỉ cần ta tìm được cơ hội, sau khi một đòn đắc thủ thì sẽ lập tức rời đi, Tiên binh tuần tra của Trường An hoàn toàn không phản ứng được.
An Tiêu Tiêu luôn đi theo phía sau Dương Thiền, vốn không bỏ cuộc.
Sau khi Dương Thiền bước vào thành Trường An thì quen thuộc đi vào trong một con hẻm ở phía Đông thành, sau đó đi vào một quán trọ.
An Tiêu Tiêu theo sau thấy thế, không khỏi nghi ngờ chớp mắt.
Nàng không nghĩ ra Dương Thiền đi vào quán trọ để làm gì, lẽ nào nàng muốn ở lại Trường An sao?
Suy nghĩ một lúc, An Tiêu Tiêu lập tức biến thành một nam tử phong độ nhẹ nhàng, cũng đi theo vào quán trọ.
Trên rèm cửa treo chuông gió rất dễ nghe, khiến cho tâm trạng người ta đều trở nên yên tĩnh khó hiểu.
An Tiêu Tiêu cảm giác dường như bản thân đã trở lại Tù Thủy sơn, lại nghe thấy tiếng chuông lớn cổ xưa phát ra trước cửa núi.
Tiếng chuông lớn phát ra cũng giống như chuông gió du dương dễ nghe, khiến cho người ta ngưng thần tĩnh khí.
Chỉ là chuông lớn đó là Tiên Thiên linh bảo thượng phẩm, sao chuông gió này có thể so sánh được?
An Tiêu Tiêu cười một cái, không chú ý đến chuông gió nữa, mà đi qua huyền quan.
Nhìn thấy hoàn cảnh của quán trọ, An Tiêu Tiêu không khỏi cảm thấy trước mắt sáng ngời.
Quán trọ bố trí vốn không hoa lệ, có vẻ đơn giản, đẹp mà tĩnh mịch, khiến cho người ta có loại cảm giác cực kỳ thoải mái.
Quan trọng là mấy cửa sổ sáng trong quán trọ không nhiễm lấy một hạt bụi, mức độ sạch sẽ của nó không phải quán trọ khác có thể so sánh được.
An Tiêu Tiêu đi qua huyền quan, lại nhìn thấy Dương Thiền cùng với một nam tử bạch y đẹp trai...
“Lý Nguyên, đã lâu không gặp ngươi, đã nhớ ta chưa?”
Dương Thiền đi vào quán trọ, nhìn thấy Lý Nguyên, không khỏi vui mừng kêu lên.
Giờ phút này, Lý Nguyên đang ngồi trên ghế nhàn nhã đọc sách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận