Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1271 - Là cữu cữu, có tâm tư xấu gì được chứ!

Đoán đêm qua trời quá tối nên nàng không nhìn rõ?
Tóm lại, nàng đã đoán vô số khả năng, nhưng lại không đoán cây bị cưa đứt!
Rốt cuộc là ai lại phung phí của trời như vậy?
Đây là thần thụ cấp bậc truyền thuyết đó, sao lại nỡ xuống tay được chứ?
Quả Ngũ Hành của ta!
Có phải phủ đệ có kẻ trộm hay không?
Nhìn thấy quả Ngũ Hành, cho nên cuỗm luôn cả cây lẫn trái?
Trong lòng Tô Trường Ly đoán đủ loại khả năng.
“Công tử bảo các ngươi đến dùng bữa.”
Ngay lúc Tô Trường Ly phát điên thì một giọng nói trong trẻo lạnh lùng đột nhiên vang lên phía sau nàng.
Tô Trường Ly quay đầu nhìn lại.
Là Thược Dược.
Trong lòng Tô Trường Ly thầm cảm thấy kỳ lạ.
Thược Dược đi đến phía sau nàng mà nàng lại không chút phát giác.
Đối phương cứ như một âm hồn vậy.
Xuất thần nhập quỷ.
Còn có chút đáng sợ!
Tô Trường Ly bất chấp chửi bới, nàng nói với Thược Dược: “Trong nhà có kẻ trộm, Ngũ Hành thần thụ bị người ta cuỗm đi rồi.”
Thược Dược bình tĩnh nói: “Không có trộm cắp gì cả, là ta chặt Ngũ Hành thần thụ đấy.”
Tạch!
Tô Trường Ly nghe vậy, khiếp sợ đến mức cằm đều rớt xuống đất.
Nàng không thể tin hét lên: “Cái gì, là ngươi chặt? Tại sao ngươi lại chặt nó chứ?”
Nàng nghĩ mãi không ra, Ngũ Hành thần thụ lại bị Thược Dược chặt.
Thược Dược điên rồi sao?
Thược Dược thản nhiên nói: “Trong viện này đều trồng Hỗn độn linh căn, tự nhiên xen vào một cây Tiên Thiên linh căn, công tử cảm thấy hơi chướng mắt nên bảo ta chặt.”
Tô Trường Ly chỉ cảm thấy đầu óc hơi choáng váng.
Bị làm cho tức giận.
Chỉ bởi vì chướng mắt nên chém thần thụ trong truyền thuyết? Là ai cũng sẽ giận đến ngất đi!
“Ngươi vứt cành cây ở đâu rồi?”
Tô Trường Ly xoa xoa huyệt thái dương, cố gắng bình tĩnh hỏi Thược Dược.
Thược Dược: “Sáng nay công tử nấu cơm đã làm củi đốt rồi.”
Cơ thể của Tô Trường Ly lung lay, vội vàng chống lấy cây lê bên cạnh mới không để bản thân ngã xuống mặt đất.
Vậy mà lại đốt Ngũ Hành thần thụ.
Đây chính là nguyên liệu tuyệt thế luyện chế chí bảo cấp Thần đó!
Phá nhà, cặp chủ tớ này thật sự là quá phá nhà!
“Còn quả trên cây thì sao?”
Tô Trường Ly lại hỏi.
Chỉ là giọng nói trông có vẻ bất lực.
Nàng không còn chịu được kích thích!
Thược Dược: “Quả không có tác dụng gì nên mang đi làm đồ ăn vặt cho Khổng Tuyên ở hậu viện theo dặn dò của công tử rồi.”
Khổng Tuyên có thần quang Ngũ Hành, quả Ngũ Hành sẽ tăng thêm sức mạnh cho cơ thể của hắn.
Hơn nữa mấy chục vạn năm nay, Khổng Tuyên tận tâm quản lý vườn quả, cho nên Lý Nguyên lập tức thưởng quả Ngũ Hành cho Khổng Tuyên.
Tuyệt đối không phải vì Tô Trường Ly không gọi hắn là cữu cữu mà không cho nàng quả Ngũ Hành.
Hắn là cữu cữu, có tâm tư xấu gì được chứ!
“Khổng Tuyên là ai?”
Tô Trường Ly có chút ngưỡng mộ vận may của Khổng Tuyên.
Đạt được nhiều quả Ngũ Hành như vậy, sắp phát tài rồi!
“Cục tác.”
Đúng lúc này, một con gà trống có miệng vàng, mào gà màu đỏ máu, lông đuôi ngũ sắc đi qua bên cạnh.
Con gà trống vừa đi, vừa nhặt côn trùng trên mặt đất.
Thược Dược chỉ vào con gà trống nói: “Đó, chính là hắn.”
Tô Trường Ly nhìn con gà trống, khóe miệng không khỏi co giật điên cuồng.
Nàng không ngờ Khổng Tuyên lại là một con gà.
Vậy mà Thược Dược lại đưa quả Ngũ Hành cho gà ăn!
Sao các ngươi không đưa cho ta ăn?
Tô Trường Ly nhìn con gà trống, tròng mắt xoay chuyển không ngừng.
Nàng cảm thấy, nếu như hầm con gà này, nói không chừng hiệu quả sẽ tốt hơn cả quả Ngũ Hành.
Càng nghĩ, nàng càng cảm thấy chủ ý này không tồi!
Khổng Tuyên vốn đang đối phó với Hỗn độn hung thú (chính là côn trùng trên mặt đất) muốn ăn vụng linh quả trong vườn quả.
Đột nhiên, hắn cảm thấy phía sau lạnh lẽo.
Nổi cả da gà.
Có chuyện gì vậy?
Sao ta cảm thấy có chuyện không ổn sắp xảy ra vậy?
Nhưng đây là phủ đệ của Lý tiền bối, có thể xảy ra chuyện không ổn gì chứ?
Khổng Tuyên nghĩ không ra, rồi lại tiếp tục bắt côn trùng.
Những con trùng này đều là Hỗn độn hung thú.
Đại bổ!
Tô Trường Ly, Hoàng Vĩ Kỳ đến nhà ăn.
Chỉ thấy Lý Nguyên đã ngồi ở bàn ăn.
Sáng nay ăn màn thầu và cháo gạo, cùng với ngó sen ngâm.
Trông vô cùng đơn giản.
Nhưng sau khi Tô Trường Ly và Hoàng Vĩ Kỳ ăn xong thì phát hiện, trông bữa sáng đơn giản đến cực điểm nhưng lại ngon siêu cấp vô địch giống như mì tương ngày hôm qua.
Hai người họ cũng dùng nghị lực rất lớn, lúc này mới không để bản thân ăn như hổ đói.
Mà là học nhai chậm nuốt kỹ như cữu cữu.
Nhưng dù có chậm hơn nữa, vẫn ăn màn thầu, uống sạch cháo gạo rất nhanh, ngay cả ngó sen ngâm cũng không còn miếng nào.
Đúng là ăn không đủ!
Ăn sáng xong, Lý Nguyên lấy ra một chiếc điện thoại đưa cho Hoàng Vĩ Kỳ.
“Cái này cho ngươi.”
“Cữu cữu, đây là cái gì vậy?”
Hoàng Vĩ Kỳ nhận lấy điện thoại, vẻ mặt tò mò.
Lý Nguyên giải thích: “Đây là điện thoại di động, người có thể biết thông tin bên ngoài bất cứ lúc nào thông qua nó, bên trên cũng có mấy trò chơi và tiểu thuyết, lúc ngươi cảm thấy nhàm chán thì có thể giết thời gian.”
Hoàng Vĩ Kỳ kinh ngạc nói: “Thì ra đây chính là điện thoại.”
Đương nhiên nàng đã nghe nói về điện thoại.
Chỉ là vẫn chưa có duyên nhìn thấy.
Nghe nói điện thoại có các loại chức năng khó tin, chỉ là giá cả vô cùng đắt đỏ, không cách nào sở hữu được.
Nàng không ngờ cữu cữu lại tặng cho nàng một chiếc điện thoại.
“Cái này, cái này quá quý giá, ta không thể nhận.”
Hoàng Vĩ Kỳ phản ứng lại, vội vàng từ chối.
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Nhận đi, một tỷ tỷ của ngươi đang bán điện thoại, bởi vậy không tính là đắt đỏ.”
“Tỷ tỷ?”
Hoàng Vĩ Kỳ hơi nghi ngờ.
Ta có tỷ tỷ từ khi nào chứ?
Lý Nguyên giải thích: “Là con gái nuôi của ta. Nàng lớn tuổi hơn ngươi nên tất nhiên là tỷ tỷ của ngươi!”
Lúc này Hoàng Vĩ Kỳ mới bừng tỉnh.
Nàng ngược lại có chút tò mò, rốt cuộc tỷ tỷ chưa từng gặp mặt này trông như thế nào?
Có thể bán điện thoại thì nhất định nàng rất lợi hại đúng không!
“Tỷ tỷ tên là gì? Sao lại không nhìn thấy nàng?”
Hoàng Vĩ Kỳ hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận