Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1027 - Đát Kỷ bị tức nổ đom đóm rồi!! (2)

Cho dù là ở nhân giới xa xôi, Lý Nguyên đều cảm nhận được sự oán hận mạnh mẽ của em gái, không khỏi mặc niệm cho em gái vài phút.
“Cha, bên ngoài sao lại trở nên tối rồi? Mặt trăng cũng xuất hiện rồi?”
Một cô bé mặc hoàng phục màu vàng tươi, đầu đội chuỗi ngọc trên mũ miện, tò mò nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, hỏi Lý Nguyên.
Cô bé này, tất nhiên là Tiểu Tê Tử rồi.
Ba năm trước, nàng đã đăng cơ xưng đế, chính thức trở thành Nữ hoàng của Đại Đường, lãnh đạo bách tích Đại Đường, cùng nhau tu tiên.
Còn Lý Nhị trở thành Thái Thượng Hoàng.
Lý Nguyên giải thích: “Linh khí của Chu Thiên Tinh Thần bị trận pháp Tam Thập Tam Thiên hút cạn, khiến cho hỏa diễm trên Thái Dương dập tắt rồi, cho nên trời trở nên tối.”
“Vậy sao mặt trăng không trở nên tối đi?”
Tiểu Tê Tử không hiểu hỏi.
Lý Nguyên thuận miệng nói: “Bởi vì mặt trăng là của ta.”
Ban đầu, khi hắn giúp Hằng Nga thoát khỏi, đã từng nói, Thái Dương Tinh từ đó về sau thuộc về hắn.
Nếu đã là Thái âm Tinh của hắn, tất nhiên sẽ không bị đại trận Chu Thiên Tinh Thần hút cạn linh khí. Tiểu Tê Tử và Nữ Bạt mới biết Thái âm Tinh vậy mà lại thuộc sở hữu của Lý Nguyên, biểu cảm rất ngạc nhiên.
“Sau này có cơ hội, ta muốn lên mặt trăng xem thử.”
Tiểu Tê Tử vội vàng nói rằng Đát Kỷ nộ khí bừng bừng nhìn vào Tam Thập Tam Thiên bị phá vỡ, chỉ thấy vô số tu sĩ hoảng loạn bay ra từ bên ngoài Tam Thập Tam Thiên vào trong.
Chi chít giống như châu chấu bay qua.
Trong khi đó, hắn còn nhìn thấy vài bóng hìnnh quen thuộc.
“Đát Kỷ, sao ngươi lại ở đây?”
Bích Tiêu mặt đầy ngạc nhiên hét lên với Đát Kỷ. Bên cạnh Bích Tiêu, ngoại trừ Quỳnh Tiêu, Vân Tiêu ra, còn tu sĩ tuyệt giao với đám người Kim Linh Thánh Mẫu, Võ Đương Thánh Mẫu
“Lúc đầu ta đã sẵn sàng đi Tam Thập Tam Thiên Ngoại tìm các ngươi nhưng lại bất ngờ gặp một vị Mãng Hoang Chí Tôn ở đây nên đánh một trận với nàng, kết quả làm vỡ Tam Thập Tam Thiên, ta cố gắng khôi phục Tam Thập Tam Thiên, khó khăn lắm ta mới khôi phục Tam Thập Tam Thiên như cũ, kết quả…”
Nói đến đây, hàm răng của nàng cũng không khỏi run rẩy lập cập.
Đám người Vân Tiêu, Bích Tiêu, Kim Linh Thánh Mẫu nghe vậy thì không khỏi đồng tình nhìn Đát Kỷ.
Bi thảm quá!
“Không nói về ta nữa, các ngươi có chuyện gì? Dáng vẻ như chó nhà có tang vậy.” Đát Kỷ hỏi mấy vị sư tỷ.
Sắc mặt Kim Linh Thánh Mẫu trở nên ngưng trọng: “Mãng Hoang Chí Tôn công phá trận pháp phòng ngự của chúng ta, bây giờ Hồng Hoang không hề bố trị phòng vệ với tu sĩ Mãng Hoang. Lúc này lão sư và mấy vị Thánh Nhân đang đấu pháp với Mãng Hoang Chí Tôn, chúng ta sợ bị liên lụy cho nên bỏ chạy về Hồng Hoang.”
Vân Tiêu nói tiếp: “Thực lực của Mãng Hoang Chí Tôn cường hãn, còn có vô số thủ hạ có thực lực bất phàm, chúng ta chỉ sợ không chống đỡ nỗi. Hồng Hoang sẽ nguy hiểm.”
Rầm!
Bùm bùm!
Đang vào lúc mấy người nói chuyện, Đát Kỷ đột nhiên phát hiện vô số hỏa diễm tinh linh, cự thú Hải yêu, bạch cốt khô lâu, cự viên hình người khác hẳn với sinh linh chiến sĩ Hồng Hoang khác, đang đuổi theo tu sĩ Hồng Hoang, giết vào từ Tam Thập Tam Thiên Ngoại.
Những chiến sĩ vực ngoại khác chi chít, số lượng nhiều không kể hết.
Tu vi từ Kim Tiên đến Chuẩn Thánh đại viên mãn, cái gì cũng đều có.
Vô số tu sĩ Hồng Hoang không chạy kịp, trực tiếp bị đánh thành bột vụn, nguyên thần cũng không chạy thoát.
Bích Tiêu nhìn chiến sĩ Mãng Hoang đuổi tới thì thúc giục đám người: “Chúng ta mau đi nhanh thôi, nếu như bị những chiến sĩ Mãng Hoang này cuốn lấy thì đến lúc đó muốn đi cũng không được đâu.”
Đát Kỷ an ủi: “Không cần sợ, bọn họ đánh hỏng Tam Thập Tam Thiên khó khăn lắm ta mới khôi phục được, không thể bỏ qua như vậy.”
“Ngươi muốn làm gì?” Quỳnh Tiêu hỏi Đát Kỷ.
Đát Kỷ cũng không nói nhiều, nàng trực tiếp lấy ra Khai Thiên phủ, sau đó “rầm”một tiếng, lập tức bổ xuống vị trí của chiến sĩ Mãng Hoang.
Sau đó cũng không quay đầu lại mà nói với mấy vị sư tỷ: “Sư tỷ, chúng ta trở về thôi.”
Cường giả, sẽ không ngoảnh đầu lại nhìn vụ nổ.
Nhưng mấy người Tam Tiêu, Kim Linh Thánh Mẫu lại không nhúc nhích.
Các nàng ngây ngốc nhìn lưỡi Khai Thiên phủ huyền ảo đến cực điểm, xẹt qua một quỹ tích đặc biệt, vượt qua không gian và thời gian, chỉ một nhát búa đã chém vạn tỷ trăm triệu chiến sĩ Hồng Hoang thành hai khúc.
Trong lúc nhất thời, bầu trời Tam Thập Tam Thiên đều là thi thể vỡ nát.
Máu tươi đỏ lòm giống như cơn mưa rào rơi xuống chư thiên vạn giới, phá tan vô số hư không.
Nơi đám người nhìn thấy, cũng không còn nhìn thấy một vị chiến sĩ Mãng Hoang nào còn sống nữa.
Tu sĩ Hồng Hoang đang chạy loạn tứ phía cũng giống như Tam Tiêu, tất cả đều choáng váng mà nhìn.
Quả thực không thể tin được những gì trước mắt.
“Ực!”
Một lát sau, Bích Tiêu phục hồi lại tinh thần, không tự chủ được nuốt một ngụm nước miếng.
Nàng cảm khái nói: “Thảo nào Đát Kỷ có thể Đồ Thánh, uy lực của búa này quả thực khiến người ta thán phục.”
Quỳnh Tiêu nói: “Còn kinh khủng hơn cả công kích của Thánh Nhân.”
Vân Tiêu cảm thán nói: “Có lẽ trước đây khi Bàn Cổ khai thiên chém phá Hồng Mông cũng giống uy lực của cái búa này.”
Kim Linh Thánh Mẫu nhìn Đát Kỷ đã đi xa, nói: “Đát Kỷ cũng quá biết làm màu, còn không quay đầu lại nhìn một cái.”
“Đây mới là nữ nhân chân chính, đủ tự tin!” Bích Tiêu đặt hai tay lên trái tim, vẻ mặt mê gái nói.
Vô Đương Thánh Mẫu liếc Bích Tiêu trắng mắt: “Lẽ nào ngươi là nữ nhân giả?”
Bích Tiêu: “Ta mặc kệ, các ngươi đừng ai cản ta, ta muốn đi ôm đùi Đát Kỷ.”
Nói xong nàng vội đuổi theo Đát Kỷ.
“Để lại một cái cho ta.” Vân Tiêu thấy thế cũng vội đuổi theo.
“Các ngươi ôm đùi, ta sẽ ôm tay!” Quỳnh Tiêu cũng đuổi theo.
“Để lại một cánh tay khác cho ta.” Kim Linh Thánh Mẫu không cam lòng chịu yếu thế nói.
Vô Đương Thánh Mẫu: “...”
“Hai chân hai tay đều bị các ngươi ôm hết thì ta ôm cái gì? Hay là ta làm ấm chăn cho Đát Kỷ!”
Nói xong, nàng cũng đuổi theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận