Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1347 - Ngao Quảng, Ngao Châu lên đài lần nữa!

Trên người các tướng lĩnh trong đại điện đều bị thương, vẻ mặt tức giận.
Thừa tướng rùa đề nghị: “Kẻ địch lợi hại, muốn đối phó tặc nhân, chỉ có Đại vương đi cầu xin trợ giúp của Đông Hải Long Vương mới được.”
Ngao Sĩ gật đầu nói: “Trẫm cũng có ý định đó. Các ngươi trông nom Long cung tử tế, trẫm đến chỗ phụ vương cầu xin trợ giúp, nhất định phải rút gân lột da yêu đạo, đốt đèn sáp mới có thể báo thù rửa hận cho long nhi của trẫm.”
Nói xong, Ngao Sĩ rời khỏi Long cung, cưỡi Kim Tinh thú, tự mình đi đến Đông Hải Thủy Tinh cung.
Chỉ chốc lát sau, Ngao Sĩ đi tới Đông Hải Thủy Tinh cung.
Hắn vừa nhìn thấy Ngao Quảng ở hậu viện, một trận nước mũi, nước mắt gào khóc.
Lộ ra vẻ đau lòng không dứt.
Trực tiếp muốn phụ vương làm chủ cho hắn.
“Ôi, sao ta nghe thấy có người đang khóc nhỉ?”
Trong khuê phòng của Ngao Châu ở hậu viện Đông Hải long cung,.
Ðát Kỷ vốn đang vừa nói vừa cười với Ngao Châu, Ngao Thính Tâm, đột nhiên nàng nghe thấy một hồi tiếng khóc truyền đến, hơn nữa âm thanh này thô dày, rõ ràng cho thấy là người trưởng thành, không khỏi cảm thấy rất kỳ quái.
Hai người Ngao Châu và Ngao Thính Tâm cũng cảm thấy kinh ngạc.
“Hình như tiếng khóc này là tiếng của Bát ca.”
Ngao Châu nghe ngóng, vẻ mặt kinh ngạc nói.
Ngao Thính Tâm cau mày nói: “Bát đệ đã có con cháu, sao còn khóc vậy, không cần mặt mũi à.”
Đát Kỷ cười nói: “Có thể xảy ra chuyện gì thương tâm.”
Ngao Châu: “Chúng ta đi xem hắn xảy ra chuyện gì?”
Ðát Kỷ cũng có chút ngạc nhiên, lập tức cùng Ngao Châu, Ngao Thính Tâm đi đến sảnh trước.
Rất nhanh, ba người đi tới sảnh trước.
Chỉ thấy trong sảnh đã tụ tập không ít long bà, long tử, long nữ.
Tất cả mọi người tò mò nhìn Ngao Sĩ.
“Bát đệ sao vậy?”
“Ngươi khóc cái gì?”
“Có lời gì từ từ nói, có phải bị oan uổng gì không?”
Ngao Sĩ vừa khóc, vừa kể lại chuyện lúc trước, mồm năm miệng mười nói cho mọi người.
“...Hu hu hu, con ta bị chết thật sự là quá oan uổng, cũng bởi vì tặc nhân muốn ăn thịt rồng, rút gân lột da con ta, còn định nướng trước mặt ta!”
Chúng long nghe Ngao Sĩ khóc lóc kể lể, một đám người không khỏi tức giận không dứt, giận không thể nuốt.
“Trời ạ, lại còn ăn thịt rồng, việc này cũng quá tàn bạo đi.”
“Thật sự là tức chết ta, tại sao có thể có người lớn lối như thế chứ!”
“Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, thù này không thể không báo!”
Ngao Châu, Ngao Thính Tâm nghe Ngao Sĩ kể rõ, cũng giận đến mặt đỏ tới mang tai.
Bộ ngực đập dồn dập như giống như cái hòm.
Mặc dù Ðát Kỷ không tức giận giống Long tộc xung quanh, nhưng trong lòng cũng cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Long tử của Ngao Sĩ sớm đã có linh trí, ăn Tiểu Kim Long, ăn nó với ăn thịt người thật ra thì không có gì khác nhau.
Nàng không biết người nào có thể ăn được.
Giờ phút này vẻ mặt Ngao Quảng đầy u ám.
Trong mắt dấy lên lửa giận bừng bừng.
Hắn không nghĩ tới, cháu của mình lại bị ăn, thật sự là không thể tha thứ được.
“Đối phương là ai? Tu sĩ nơi nào, sao tàn nhẫn như thế?”
Vẻ mặt Ngao Quảng rất tức giận hỏi Ngao Sĩ.
Ngao Sĩ lau nước mắt trên mặt, nói: “Hài nhi không biết lai lịch đối phương, chỉ biết đối phương có thể là Đại Năng Đại La Kim Tiên. Bởi vì chúng ta tìm được đối phương, đang chuẩn bị hỏi chuyện hỏi tội, đối phương chỉ phất tay một cái, đả thương toàn bộ mười vạn thuộc hạ.”
“Hài nhi không có cách mới trở về cầu xin phụ vương giúp, hi vọng phụ vương có thể làm chủ cho hài nhi, báo thù cho tôn tử chết thảm!”
Nói xong, Ngao Sĩ lại khóc.
Ngao Quảng an ủi: “Yên tâm, chắc chắn không để yên chuyện này. Cho dù hắn là Đại La Kim Tiên, cũng không thể giết long tôn của ta, lại còn bình yên vô sự.”
Kể từ sau khi Ngao Quảng trở thành Thanh Long Đại Đế của Đông Phương tứ cực, tu vi đột nhiên tăng mạnh.
Hôm nay, tu vi của hắn đã sớm tu luyện đến Đại La Kim Tiên trung kỳ.
Hơn nữa tu vi Ngao Châu, dưới sự giúp đỡ của tỷ tỷ, cũng đã tấn thăng đến Đại La Kim Tiên sơ kỳ, vì vậy Ngao Quảng cũng không vì biết đối phương là Đại La Kim Tiên mà sợ hãi.
“Giờ phút này, đối phương ở nơi nào, ngươi lập tức dẫn ta đi, ta đây phải đi báo thù cho Long tôn!”
Ngao Quảng nói với Ngao Sĩ.
“Ta đi cùng phụ vương.”
Ngao Châu vội vàng nói.
Nàng lo lắng một mình phụ vương đi sẽ xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn.
Ngao Quảng không phản đối, gật đầu với Ngao Châu.
Ðát Kỷ với tính tình thích xem náo nhiệt, đương nhiên nàng sẽ không bỏ qua chuyện này.
Vì vậy nàng cũng cất giọng nói: “Ta đi xem rốt cuộc là người nào kiêu ngạo như vậy.”
Ngao Quảng thấy Ðát Kỷ cũng muốn, trong lòng không khỏi vui mừng quá đỗi.
Có Ðát Kỷ, chuyến này không đáng lo!
Không trì hoãn thêm, dưới sự hướng dẫn của Ngao Sĩ, ngay sau đó mọi người bay về phía vịnh Bích Loa.
Rất nhanh, mấy người đi tới bầu trời trên đảo nhỏ lúc trước.
Còn chưa hạ xuống đảo, mọi người mơ hồ nghe thấy được mùi thịt bay tới.
Chỉ có điều, Ngao Quảng, Ngao Châu, Ngao Sĩ nghĩ tới mùi hương này là thịt nướng của long tử long tôn nhà mình, trong lòng giống như bị đao rạch đau đến không chịu được.
Mấy người chịu đựng bi phẫn, hạ xuống đảo nhỏ, trực tiếp đứng ở trước mặt Cố Thành. Chỉ thấy giờ phút này, Cố Thành đã nướng chín mấy xiên thịt rồng, đang hứng thú với mấy xiên thịt rồng, uống rượu ngon.
Lộ ra vẻ mặt thích ý.
Mà trên đống lửa trước người hắn, còn có không ít xiên thịt và gân rồng.
Nhìn một màn này, mấy người Ngao Quảng, Ngao Châu, Ngao Sĩ thật sự là vừa tức vừa giận, vừa buồn vừa đau.
Mặt Ngao Quảng giận dữ quát lớn với Cố Thành: “Ngươi là tà tu nơi nào? Lại giết Long tôn của ta, còn mổ thây ăn thịt nó, đúng là tàn nhẫn vô cùng.”
Giờ phút này lực chú ý của Cố Thành lại gần như không đặt trên người Ngao Quảng, hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm hai người Ðát Kỷ và Ngao Châu, cả mặt kinh diễm, một khắc cũng không rời đi.
Đặc biệt là Ðát Kỷ.
Làn da nõn nà, giống như cành liễu, mày ngài như than, mũi ngọc miệng anh đào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận