Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 257 - Từ Hàng đạo nhân là nhân yêu giả!!

Hắn nhìn chằm chằm vào Lý Nguyên, gần như muốn nhìn xuyên thấu Lý Nguyên vậy.
Lý Nguyên thấy một nhân yêu giả nhìn chằm chằm vào mình không hề chớp mắt như vậy, chợt thấy hơi buồn nôn.
Vẻ mặt hắn ghét bỏ, nói: “Giả nhân yêu nhìn cái gì mà nhìn? Chưa từng thấy người đẹp trai à?”
Phù phù!
Thương Thanh Quân không nhịn được, cười phụt ra.
Sau khi phụt cười, nàng lại cảm thấy loại hành vi này của mình không tốt, chúng ta không nên lấy thiếu sót của người khác, để cười người ta.
Cho nên nàng lại kìm nén sự kích động muốn cười, chỉ là đôi vai không ngừng rung lên, chịu đựng rất khổ cực.
Sắc mặt của Từ Hàng đạo nhân “xoẹt” một cái, lập tức lửa giận bừng bừng, da miệng cũng bị tức đến nỗi không ngừng run cầm cập, tay không khống chế được mà phát run.
Người khác nói hắn thanh tú, hắn đã tức giận không thể nuốt trôi, càng đừng nói là mắng người khác là giả nhân yêu.
Đây là lần người đầu tiên dám mắng hắn như vậy từ khi hắn sinh ra đến nay.
Quả thực là bắt nạt người quá đáng.
“Muốn chết.”
Từ Hàng đạo nhân nghiến chặt răng nhổ ra hai chữ, chỉ thấy thắt lưng màu đen trên eo hắn đột nhiên tự động bay ra, hóa thành một sợi roi ngựa, xoắn về phía Tiểu Hắc.
Mà cùng lúc đó, hắn làm ra một động tác tay hoa, đánh về phía trên cao của Lý Nguyên, một đạo ấn điên cuồng cực độ, bỗng chốc nhanh chóng lao về phía Lý Nguyên.
Đạo ấn này có chứa đựng năng lượng hủy diệt đất trời, đến cả hư không cũng bị đánh gãy, dòng chảy thời không cũng bắt đầu xuất hiện sự sụp xuống.
Dưới cơn thịnh nộ, Từ Hàng đạo nhân không hề giữ lại thực lực, sử dụng ra luôn pháp lực lớn nhất của mình, chuẩn bị nghiền nát thành bột min kẻ điên cuồng to gan dám mắng hắn là giả nhân yêu này.
Đối mặt với công kích của Từ Hàng đạo nhân, Lý Nguyên không hề động đậy, đến cả mí mắt không thèm chớp.
“Xoẹt!”
Chính vào lúc này, Tiểu Hắc đột nhiên lao bắn ra ngoài, một phát đã bắt được thắt lưng màu tím, sau đó lại nhanh chóng cuộn thắt lưng lại thành một nhóm.
Tiếp sau đó, hắn lại tiếp tục nhào về phía đạo ấn.
“Ầm.”
Đạo ấn cực kì kinh khủng, trực tiếp bị một cú va chạm của Tiểu Hắc làm vỡ thành mảnh vụn.
Khí thế của Tiểu Hắc không giảm đi, lại tiếp tục lao về phía Từ Hàng đạo nhân.
Từ lúc Tiểu Hắc nhào ra bắt lấy thắt lưng màu tím, đụng vỡ phong ấn, lại đến nhào về phía Từ Hàng đạo nhân, toàn bộ quá trình nhanh đến vô cùng.
Từ Hàng đạo nhân vừa mới phản ứng lại, đã thấy Tiểu Hắc gần trong gang tấc, thậm chí hắn còn có thể ngửi thấy được khí tức trong miệng Tiểu Hắc thở ra.
“Chết!”
Từ Hàng đạo nhân tuy rằng kinh ngạc, nhưng vẫn không hề hoảng loạn.
Chỉ thấy bàn tay mảnh khảnh của hắn đột nhiên tỏa ra huyền quang, pháp tắc quanh quẩn, đánh về phía Tiểu Hắc một cách mãnh liệt.
Rầm!
Ngọc chưởng của Từ Hàng đạo nhân thành công đánh trúng Tiểu Hắc.
Nhưng mà, Từ Hàng đạo nhân cảm thấy mình như là đang đánh lên một cục sắt đen vậy, khiến cho bàn tay đau đớn kịch liệt, hắn kinh ngạc phát hiện, bàn tay của mình thế mà lại gãy xương rồi.
Vẫn may, pháp tắc chi lực quanh quẩn trên bàn tay Từ Hàng đạo nhân, thành công phát nổ trên người Tiểu Hắc.
Chỉ thấy xung quanh thân thể Tiểu Hắc, hư không mất đi, vết nứt hỗn loạn, nhật nguyệt chìm nổi.
Năng lượng điên cuồng đến thế, cho dù là thế giới Đại Thiên cũng bị đánh vỡ.
Nhưng, Tiểu Hắc đối với pháp tắc thắt cổ khủng bố như vậy, lại không hề hấn gì, lập tức lao lên người Từ Hàng đạo nhân.
Sau đó chính là một trận cắn xé đối với Từ Hàng đạo nhân.
Trong lòng Từ Hàng đạo nhân đã kinh ngạc đến cực điểm rồi.
Hắn có thế nào không dám tin, pháp tắc chi lực mà Đại La Kim Tiên của mình sử dụng, lại đến cả da của một con chó không đánh vỡ được.
Chẳng lẽ nào cường độ phòng ngự trên người con chó này còn lòn lợi hại hơn Đại Vu?
Lúc này Từ Hàng đạo nhân cũng chẳng hơi đâu nghĩ nhiều nữa, hắn vội vàng đánh nhau với Tiểu Hắc.
Chỉ có điều, hắn suy sụp phát hiện, công kích pháp tắc của mình, căn bản không làm tổn thương được Tiểu Hắc.
Hắn lại ý đồ trốn đi khỏi sự cắn xé của Tiểu Hắc, nhưng hắn lại tuyệt vọng phát hiện, tốc độ phản ứng của Tiểu Hắc, lại vượi ra xa rất nhiều so với tưởng tượng của hắn.
Cho dù là hắn muốn thi triển Độn Thuật, hay là thuật Ẩn Thân, nhưng công kích của Tiểu Hắc bất cứ lúc nào cũng đánh được vào nguyên thần của hắn, khiến cho nguyên thần của hắn dường như sắp nhảy ra khỏi thân thể rồi.
Chỉ trong nháy mắt, đạo bào trên người Từ Hàng đạo nhân đã bị Tiểu Hắc cào thành vải vụn, trên người cũng bị cào chi chít, vết máu sâu thấy được xương, trông rất là thảm hại.
Từ Hàng đạo nhân phát hiện một cách tuyệt vọng, bản thân ở trước mặt con chó đen này, lại giống như là đứa trẻ sơ sinh vậy, không hề có một chút sức phản kháng nào.
Bởi vì chỉ cần chó đen muốn, là có thể cào nát tử phủ của hắn ra, đánh ta nguyên thân của hắn, khiến cho hắn hồn bay phách tán bất cứ lúc nào.
Chỉ là con chó này dường như đang trêu đùa hắn, tuy rằng cào hắn đầy rẫy thương tích, nhưng lại không cần tính mạng của hắn, giống như là đang chơi một món trò chơi vậy.
Phát hiện này, càng khiến cho Từ Hàng đạo nhân cảm thấy tuyệt vọng.
Bản thân lại bị một con chó trêu đùa! Hắn đây rốt cuộc là loại chó gì, tai sao Đại La Kim Tiên của ta không phải là đối thủ?
Nếu như biết không phải là đối thủ, Từ Hàng đạo nhân cũng đã dứt khoát không phản kháng nữa, lập tức nằm trên mặt đất, mặc cho chó đen cắn xé.
Dù sao phản kháng cũng là phí công vô ích, cứ để cho bão táp đến mãnh liệt hơn một chút đi.
Tiểu Hắc cắn xé một trận, thấy đồ chơi đột nhiên không có phản ứng nữa, không khỏi cảm thấy buồn tẻ vô vị.
Thực lực rác rưởi thì không nói rồi, lại đến cả một chút tinh thần phản ứng không có, thực sự là rác rưởi trong máy bay chiến đấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận