Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 374 - Chiếc xe ngựa kỳ quái, cướp cống phẩm! (2)

Hắn vừa cố gắng vùng vẫy muốn thoát khỏi cương ngựa trên người, vừa lớn tiếng nói với Lý Nguyên: “Yêu đạo nhà ngươi mau thả bọn ta ra, nếu không trời đất rộng lớn không có chỗ cho ngươi dung thân.”
“Ồn ào.”
Lý Nguyên nhìn Lỗ Hùng một cái, sau đó Lỗ Hùng phát hiện mình không nói được nữa.
Lý Nguyên chậm rãi đi đến trước xe ngựa thật lớn kia.
Xa phu là một nam tử trung niên vạm vỡ mạnh mẽ.
Nhưng hắn thấy Lý Nguyên bước đến chỗ hắn, lập tức bị dọa sợ đến mức hai cái đùi run lên, cả người run rẩy.
“Cút.” Lý Nguyên nhìn mã phu, lạnh lùng nói một câu.
Mã phu nghe vậy, lập tức té nhào chạy đi, chỉ trách cha mẹ sao không sinh thêm cho mình hai cái chân.
Lý Nguyên cầm lồng chim nhảy lên xe ngựa, hắn vỗ mông tuấn mã nói: “Về nhà.”
Con tuấn mã đó lại giống như nghe hiểu tiếng người, lập tức nhấc vó ngựa kéo theo xe ngựa chạy về phía trước.
Nếu đã nói ta cướp cống phẩm thì đương nhiên ta không thể để các ngươi oan uổng ta được.
Lỗ Hùng nhìn thấy xe ngựa chở cống phẩm bị cướp, tức giận đến mức đấm ngực dậm chân, hắn muốn hét lên kêu dừng lại, nhưng cho dù huyết quản của hắn trướng lên đến mức muốn vỡ tung, hắn cũng phát ra được âm thanh nào.
Nhưng mà hắn thấy đối phương điều khiển xe ngựa đi về phía Triều Ca, trong lòng thầm thề nhất định sẽ bắt được ngươi.
Tám con tuấn mã không cần Lý Nguyên thúc giục, bọn nó chạy băng băng suốt cả đường, kéo xe ngựa vào thẳng sân trong phủ đệ của Lý Nguyên.
Dương Hòe đã đứng một bên từ lâu, cung kính đón Lý Nguyên đến.
Hắn nhìn thấy Lý Nguyên vội vàng tiến đến chào hỏi: “Thiếu gia, ngươi quay về rồi.”
Lý Nguyên gật đầu, lúc này Đát Kỷ nghe thấy động tĩnh, cũng chạy ra xem tình hình.
Nàng nhìn thấy ca ca, tức khắc vui mừng nhảy cẫng lên, lách mình một cái bổ nhào vào lòng Lý Nguyên.
“Ha ha, ca ca thối, cuối cùng ngươi cũng chịu quay về rồi.”
Lý Nguyên vội vàng đẩy Đát Kỷ ra, quở trách: “Ngươi đã là đại cô nương rồi, sao vẫn còn ôm ôm ấp ấp như một đứa trẻ vậy.”
Đát Kỷ kéo cánh tay của ca ca làm nũng: “Trong mắt của ca ca ta không phải mãi mãi là một đứa trẻ hay sao?”
Lý Nguyên gật đầu nói: “IQ của ngươi quả thật mãi mãi dừng lại ở giai đoạn trẻ con.”
Đát Kỷ trợn trắng mắt: “Ngươi mới là đại đần độn!”
Nàng nhìn xe ngựa tò mò hỏi: “Xe ngựa này từ đâu mà có vậy? Ta nhớ trước đây không có chiếc xe ngựa này mà.”
Lý Nguyên thành thật trả lời: “Cướp về đấy.”
Phụt!
Đát Kỷ không cẩn thận bị sặc nước miếng của chính mình.
Nàng vội vàng vỗ ngực, tức giận nói với ca ca: “Ngươi đừng giỡn nữa có được hay không hả? Cẩn thận phun nước miếng đầy mặt ngươi.”
Lý Nguyên: “Ta không hề nói giỡn.”
Đát Kỷ thấy vẻ mặt nghiêm túc của ca ca nhất thời ngẩn ra, nàng kinh ngạc nói: “Sao ngươi lại còn làm ăn cướp nữa vậy?”
Lý Nguyên kể lại đơn giản chuyện xảy ra trên đường.
Đát Kỷ nghe vậy không khỏi vỗ tay khen hay: “Cướp hay lắm, những người đó thật sự quá càn quấy.”
Nàng hiếu kỳ đánh giá xe ngựa, bỗng nhiên tỏ ra kinh ngạc: “Sao bên trong còn chở một người nữa vậy? Hơn nữa còn là một quái nhân.”
Nàng vội vàng xốc màn che bao phủ trên xe ngựa ra, để lộ ra một cái thùng gỗ cực lớn.
Chỉ thấy bên trong thùng gỗ chứa nửa thùng nước biển, trong nước biển còn có một nữ tử xinh đẹp tầm mười ba mười bốn tuổi, đang lạnh run co quắp trong thùng gỗ, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi.
Nữ tử trông rất xinh đẹp, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, làn da trắng nõn, mái tóc dài màu xanh da trời, tựa như ảo mộng, chỉ thua Đát Kỷ nửa phần.
Nhưng mà nửa phần trên của nữ tử thướt tha động lòng người, nhưng nửa phần dưới lại là một cái đuôi cá.
Đát Kỷ hét lên: “Sao cống phẩm lại là một ngư yêu xinh đẹp vậy?”
Lý Nguyên khẽ gõ lên trán của muội muội: “Ngốc nghếch, đây gọi là giao nhân, ngư yêu cái gì chứ.”
Đát Kỷ xoa xoa trán của mình, không phục nói: “Đuôi của nàng là cá, gọi nàng là ngư yêu cũng chẳng sai.”
Lý Nguyên giải thích: “Bọn họ không phải từ cá tu luyện thành, mà là trời sinh đã như vậy.”
“Ôi, cũng chẳng khác bao nhiêu.” Đát Kỷ không quan trọng nói.
Nàng hiếu kỳ nhìn chằm chằm đánh giá giao nhân không ngừng, cảm thấy vô cùng hiếm lạ.
Giao nhân nhìn thấy nàng và Lý Nguyên lại sợ hãi vô cùng, trông cực kỳ nhát gan yếu đuối.
Đát Kỷ thấy vậy vội vàng dịu dàng an ủi: “Ngươi không cần sợ, bọn ta không phải người xấu. Phải rồi, ngươi có hiểu lời bọn ta nói không?”
Bề ngoài xinh đẹp, thái độ thân thiện của Đát Kỷ đã khiến giao nhân dần buông lỏng vài phần cảnh giác, nàng yếu ớt trả lời: “Nghe hiểu.”
Thấy giao nhân mở miệng nói chuyện, Đát Kỷ liền vui mừng không thôi, nàng lại nói với giao nhân: “Ta tên là Đát Kỷ, đây là ca ca của ta Lý Hàm Ngư. Ngươi tên là gì vậy”
Lý Nguyên: “...”
Giao nhân nhỏ giọng đáp: “Ta tên là Bạch Lăng.”
Đát Kỷ: “Bạch Lăng, ngươi chỉ có thể ở trong nước thôi sao?”
Bạch Lăng nói: “Nếu bình thường ta có thể rời nước, nhưng bây giờ ta bị người khác phong ấn pháp lực, rời khỏi nước quá lâu sẽ chết.”
Đát Kỷ nghe vậy vội vàng dùng thần thức thăm dò bên trong cơ thể của Bạch Lăng.
Rất nhanh nàng đã nhìn thấy nguyên thần của Bạch Lăng bị đạo ấn dạng lưới phong ấn trong thần hải.
Độ mạnh nguyên thần của Bạch Lăng rất yếu, vẫn chưa qua Thiên Tiên sơ kỳ.
Đát Kỷ lập tức biến thần thức của mình thành một thanh kiếm sắc bén, chém đứt phong ấn trên nguyên thần của Bạch Lăng tan nát.
Phong ấn bị phá hóa thành một luồng linh khí tiêu tan trên hư không.
Rất nhanh Bạch Lăng đã nhận ra bản thân có thể liên hệ được với nguyên thần, nối liền linh khí trời đất, khống chế pháp lực trong kinh mạch.
Thân hình nàng nhảy lên một cái từ trong thùng gỗ bay ra đến trước mặt Đát Kỷ và Lý Nguyên.
Nửa người trên nhỏ nhắn thướt tha kết hợp với đuôi cá đẹp đẽ lại là một sự xinh đẹp rất đặc biệt.
“Cảm ơn ngươi, Đát Kỷ.” Bạch Lăng mừng rỡ nói cảm ơn với Đát Kỷ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận