Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2129 - Tốn của cải!!

Vương Bản Nhi nuốt nước bọt, cảm khái nói.
“Uy lực này quá mạnh rồi!”
Lưu bà bà cũng ngây người nói: “Đây thật sự là ta làm sao?”
Xảo Như: “Không phải ngươi còn có thể là ai?”
Mặt nàng kích động nói: “Không ngờ rằng chỉ ăn một miếng, uy lực của lửa liền gia tăng mấy chục lần, nếu như bà ăn hết toàn bộ gói đồ ăn vặt kia thì uy lực còn mạnh hơn đúng không?”
Nàng nhìn Lưu bà bà, vui mừng kêu lên: “Bà, ngươi biến thành siêu cấp cao thủ rồi!”
Lưu bà bà cũng rất kích động, chính mình có được năng lực lớn như vậy không khỏi cười nói: “Khà khà, không nghĩ tới, một lão bà như ta lại có ngày như một vị thần đốt thiên diệt địa như vậy.”
Nàng nhìn những que cay trong tay, vẻ mặt không tin được nói: “Lý chưởng quỹ cho ta túi đồ ăn vặt này, rốt cuộc là bảo bối gì? Tại sao lại có uy lực lớn như vậy?”
Xảo Như nói: “Điều này chỉ có Lý chưởng quỹ mới biết.”
Lưu bà bà lo lắng nói: “Có phải là Lý chưởng quỹ cầm nhầm không? Vốn là cho chúng ta đồ ăn vặt, sao lại thành một bao tiên đan bảo bối rồi?”
Xảo Như lắc đầu nói: “Hẳn là không phải cầm nhầm. Hơn nữa, vật này chỉ có bà ăn mới có tác dụng, ta và Bản Nhi ăn không hề có tác dụng. Điều này cũng đủ để chứng minh là Lý chưởng quỹ cố ý đưa cho bà vật này.”
Lưu bà bà xoắn lên nói: “Nhưng tại sao Lý chưởng quỹ lại đưa bảo bối quý giá này cho ta?”
Xảo Như: “Ta cũng không biết.”
Nàng tò mò hỏi Lưu bà bà: “Lý chưởng quỹ rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ là tuyệt thế đại năng ẩn danh sao?”
Lưu bà bà bối rối nói: “Trước đây, ta luôn cho là Lý chưởng quỹ chỉ là một chủ khách điếm bình thường, mỗi ngày đều rảnh rỗi cực kỳ, không hề cố gắng kinh doanh khách điếm của mình, ăn uống vui vẻ khắp nơi, nhưng lại không tiêu tiền. Bây giờ xem ra, hắn hoàn toàn không phải ông chủ khách điếm bình thường rồi.”
Xảo Như nói: “Không nói tới việc này, chỉ nhìn tướng mạo của Lý chưởng quỹ, còn có mấy người bên cạnh hắn đều giống như tiên nữ, liền biết hắn không bình thường rồi.”
Lưu bà bà gật đầu tán thành: “Hôm nay cũng là lần đầu tiên ta biết, Lý chưởng quỹ có thể chữa bệnh cho người khác.”
Vương Bản Nhi đột nhiên nhắc nhở: “Bà, ta nghĩ chúng ta nên đi nhanh lên, nơi này biến thành như vậy, nếu bị người khác phát hiện thì sẽ không tốt.”
Lưu bà bà nhìn mặt đất khô cằn trước mắt, liền vội vàng nói: “Đúng, chúng ta nên rời đi nhanh một chút, nếu không, có người bắt đền chúng ta thì coi như xong.
Nói xong, mọi người liền nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời khỏi nơi này.
Trên đường đi, Lưu bà bà cầm bao giấy giấy xi măng, vừa đi vừa nói với Vương Bản Nhi và Xảo Như rằng: “Sao các ngươi không nếm lại đồ ăn vặt này, có khi các ngươi cũng có thể có được khả năng phun lửa, như vậy các ngươi cũng có thể đi tu luyện ở học viện tu hành.”
Xảo Như nhìn những que cay, tuy rất kích động nhưng vẫn lắc đầu từ chối: “Không cần, ta và Bản Nhi vừa nãy có ăn, cũng không có được năng lực này, e rằng bảo vật này chỉ có tác dụng với bà, ta và Bản Nhi ăn, thật là phung phí của trời.”
Vương Bản Nhi cũng gật đầu nói: “Đúng vậy, nếu bà ăn một miếng này, là có thể tăng cường uy lực của lửa gấp chục lần, nên bà giữ ăn đi.”
Lưu bà bà gấp gáp nói: “Nhưng ta chỉ là một lão thái, giữ sức mạnh quá mạnh mẽ như vậy cũng vô dụng, bảo bối này để một mình ta ăn thì quá lãng phí rồi.”
Xảo Như nói: “Bây giờ bà có năng lực phi phàm, đã bước chân vào giới tu luyện, chỉ cần tìm được công pháp tu luyện, thì tuổi tác không phải là vấn đề.”
Lưu bà bà cười khổ nói: “Ta tu luyện sao? Đừng nói nhảm nữa, ta là lão bà, sao có thể tu luyện!”
Xảo Như: “Chỉ cần bà muốn, không có gì là không thể.”
“Ùng ục!”
Ngay lúc này, chỉ nghe tiếng từ bụng của bà kêu lên tiếng đói bụng ‘ùng ục ùng ục’.
Lưu bà bà xấu hổ nói: “Lúc này vừa ăn một cái bánh nướng, sao giờ cái bụng lại đói rồi?”
Xảo Như: “Bà đói thì phải ăn chứ, trong bọc quần áo không phải còn bánh nướng à.”
Tuy có chút bất tiện, nhưng cái bụng thật sự quá đói rồi, đến mức Lưu bà bà cảm thấy như da bụng dính da lưng, bởi vậy nàng cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng lấy ra một cái bánh nướng và bắt đầu ăn.
Mới ăn được vài miếng cái bánh nướng đã hết sạch, nhưng Lưu bà bà vẫn cảm thấy đói bụng đến quặn thắt.
Hết cách rồi, nàng chỉ đành ăn một cái khác.
Nhưng ăn xong vẫn còn thấy đói.
“Sao vậy chứ? Sao ăn hai cái bánh nướng rồi mà vẫn cảm thấy đói?”
Lưu bà bà có chút hoang mang nói.
Vương Bản Nhi nghĩ đến gì đó, suy đoán nói: “Ta thấy trong một số binh thư có nói, những người luyện võ sức ăn rất khỏe, đặc biệt là sau khi chiến đấu, tiêu hao rất nhiều. Vừa nãy bà vừa phun lửa hai lần, có phải là tiêu hao năng lượng lớn, mà bà không có cách hấp thu linh khí, cho nên mới cảm thấy đói bụng? Ăn sao cũng không thấy no?”
Xảo Như gật đầu nói: “Chắc là nguyên nhân này rồi.”
Lưu bà bà nghe vậy, nhíu mày nói: “Làm sao bây giờ? Ta cảm giác thấy với sự thèm ăn bây giờ, chỉ mấy bữa là có thể ăn sạch cả nhà. Ôi, sao Lý chưởng quỹ lại cho ta thứ này!”
Xảo Như thấy Lưu bà bà lo lắng, khóe miệng kịch liệt co giật, không biết nói gì.
Vô số người nằm mơ cũng muốn có được vật quý hiếm này.
Vậy mà bà có được, không chỉ không vui, lại còn lo lắng tan nhà nát cửa.
Không có ai giống vậy cả
Nhưng mà Lưu bà bà không thể hấp thu linh khí, chỉ có thể ăn uống để bổ sung năng lượng, cứ vậy mãi thật sự sẽ có vấn đề.
Dù sao, nhà bà cũng không giàu có.
Tuy Xảo Như thông minh, nhưng cũng không nghĩ ra cách gì hay.
Lưu bà bà một mình ăn hết hai mươi miếng bánh nướng rồi, mà vẫn cảm thấy đói bụng.
Nàng không còn cách nào khác nên đành phải chịu đựng.
Nàng định xem thử có thể tìm được nơi nào bán thực phẩm để mua một ít đồ ăn không.
Cứ như vậy, bọn họ lại đi bộ trong vài giờ.
Khi trời gần tối, ba người đã tới dưới một sườn núi nhỏ
Bạn cần đăng nhập để bình luận