Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 615 - Lý Nguyên Cát muốn sụp đổ! (2)

Trước sau Lý Nguyên vẫn luôn ung dung như vậy: “Tiên thuật của ta cao, tất nhiên muốn làm gì thì làm. Giống như ngươi có quyền lớn, tất nhiên có thể quyết định sinh tử của vô số người. Vật cạnh thiên trạch, thực lực vi tôn, đây chẳng phải là chân lý vĩnh viễn không thay đổi sao?”
Vật cạnh thiên trạch, thực lực vi tôn!
Trong lòng Lý Uyên vô cùng xúc động.
Đây đúng là chân lý vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.
Lý Tú Ninh không nhịn được mà lên tiếng phản bác: “Thực lực tất nhiên rất quan trọng, nhưng làm việc không phải là cần chú trọng 'nhân nghĩa lễ trí tín, ôn lương khiêm nhượng' sao? Cho dù quyền có lớn hơn nữa, lực lượng có mạnh tới mức nào cũng không thể lạm dụng!”
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Nhược tiểu vô công nghĩa, nhược quốc vô ngoại giao. Nhân nghĩa và ôn lương cũng phải dựa trên cơ sở thực lực ngang hàng. Giống như việc ngươi có mưu đồ với Lưu Ly kính của ta, lại còn muốn đánh gãy chân chó của ta vậy. Nếu như ta nhỏ yếu, tự nhiên không thể nào phản kháng, đối phương nói thế nào thì chính là thế đó rồi. Nếu ta mạnh ngang hắn, vậy có thể dựa vào lý lẽ mà cố gắng. Nhưng nếu ta mạnh hơn hắn, vậy chỉ cần vài cái bạt tai là xong rồi.”
Lúc này trong lòng Lý Nguyên Cát vô cùng chấn động.
Mục đích hắn tới nơi này dù đúng là vì Lưu Ly kính nhưng mà hắn còn chưa từng nói ra mà?
Làm sao Lý Nguyên lại biết được.
Trong lòng Lý Uyên và Lý Tú Ninh bừng tỉnh đại ngộ.
Thì ra là Lý Nguyên Cát có ý đồ với Lưu Ly kính của người ta, bị Lý Nguyên phát hiện nên dạy dỗ.
Cũng không thật sự là vì tiên thuật Lý Nguyên cao mà ra tay vô cớ.
Chẳng hiểu tại sao, trong lòng Lý Tú Ninh thầm thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn Lý Nguyên dịu dàng hơn rất nhiều.
Lúc này trong lòng Lý Uyên âm thầm lặp lại lời nói của Lý Nguyên.
Nhược tiểu vô công nghĩa, nhược quốc vô ngoại giao.
Hắn cảm thấy đây mới thật sự là chân lý, nói hết bản chất mối quan hệ giữa người với người, nước với nước.
Người này chẳng những có tiên thuật rất cao mà còn tài hoa hơn người, là một vị cao nhân chân chính.
Lý Uyên thầm nghĩ trong lòng, hắn hỏi Lý Nguyên Cát: “Lần này ngươi tới là muốn mưu đồ Lưu Ly kính của Lý chưởng quỹ sao?”
Lý Nguyên Cát vội vàng giải thích: “Nhi thần muốn mua Lưu Ly kính dâng tặng cho phụ vương, cũng không có ý nghĩ muốn chiếm đoạt, về phần nói muốn đánh gãy chân chó, đó là tên nô tài Lý Quý lên tiếng nói loạn, không liên quan đến nhi thần.”
Suy cho cùng là con ruột của mình, Lý Uyên cũng không quá mức trách cứ Lý Nguyên Cát: “Được rồi, ngươi trở về đi, không nên ở đây làm mất mặt nữa. Sau này không được tới đây quấy rầy Lý chưởng quỹ.”
Dù ngươi có sai ta tới ta cũng không dám đến nữa!
Lý Nguyên Cát thầm than phiền một câu, vội vàng dẫn thủ hạ rời khỏi khách điếm.
Chỉ một lát sau, khách điếm khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có.
Lý Uyên chắp tay với Lý Nguyên, trên mặt không còn nghiêm túc như trước: “Trẫm không biết dạy con, thế nên mới quấy rầy đến chưởng quỹ, mong chưởng quỹ không để trong lòng.”
Thực lực mà Lý Nguyên vừa mới thể hiện đáng để hắn kết bạn.
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Cũng đã dạy dỗ rồi, không cần để trong lòng. Hơn nữa đối với một người sắp chết cũng không có cái gì hay để mà so đo.”
“Ngươi nói gì?” Lý Uyên kinh ngạc.
“Nguyên Cát chính trực cường tráng, sao có thể sắp chết được?”
Lý Tú Ninh cũng kinh ngạc, vẻ mặt dại ra, mắt mở trừng trừng nhìn Lý Nguyên, muốn nghe Lý Nguyên giải thích.
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Ta thấy ấn đường của hắn biến thành màu đen, huyết sát tràn ngập, mệnh tinh ảm đạm, lung lay sắp sụp đổ. Không hơn một tháng nữa, hắn nhất định gặp tai ương đổ máu.”
“Thật hay giả?”
Giọng nói của Lý Tú Ninh tràn đầy nghi ngờ.
Nàng cảm thấy có phải Lý Nguyên bất mãn với Lý Nguyên Cát nên mới cố ý trù ẻo hắn? Lý Uyên cũng không thể nào tiếp nhận được chuyện này.
Lý Nguyên nhẹ nhàng nói: “Thật hay giả, chúng ta đợi một tháng nữa rồi biết.”
Mới đợi được hai mươi mấy ngày, chính là thời điểm biến cố Lý Thế Dân phát động Huyền Vũ môn.
Đến lúc đó, chẳng những Lý Nguyên Cát sẽ chết, mà còn Lý Kiến Thành và người Đông cung, phủ Tề Vương không biết sẽ chết bao nhiêu.
Lý Uyên và Lý Tú Ninh nhìn thấy Lý Nguyên tự tin như thế cũng không nắm chính xác chuyện này là thật hay giả.
Tuy nhiên, thà ôm ý nghĩ là có, không thể tin là không. Lý Uyên hỏi Lý Nguyên: “Xin hỏi Lý chưởng quỹ, không biết có phương pháp hóa giải hay không?”
Lý Nguyên cười như không cười nhìn Lý Uyên.
“Phương pháp phá giải, bản thân ta có. Nhưng tại sao ta lại phải nói cho ngươi biết?”
Lý Uyên nghe thế, trên mặt không khỏi lộ vẻ xấu hổ.
Cũng đúng, lúc trước Lý Nguyên Cát mới đắc tội với Lý Nguyên, hiện tại hắn lại hỏi Lý Nguyên phương pháp hóa giải cho Lý Nguyên Cát, Lý Nguyên chịu trả lời mới là lạ.
Xem ra, hay là đợi lát nữa sau khi trở về, hỏi thuật sĩ cung đình xem.
Trong đầu Lý Uyên lướt qua vô vàn suy nghĩ, bây giờ hắn càng ngày càng tò mò về Lý Nguyên. Hắn thử hỏi Lý Nguyên:
“Không biết Lý chưởng quỹ học tiên thuật ở đâu?”
Lý Nguyên: “Tự mình học.”
Vậy mà lại là tự mình học?
Tự mình học hẳn phải là không lợi hại mấy mới đúng chứ?
Nhưng tại sao hắn có thể làm phép trên người Tề Vương, hơn nữa còn có thể suy đoán vận mệnh của Tề Vương?
Lý Uyên nghi ngờ trong lòng, nhưng không để lộ ra trên mặt, ngược lại gật gật đầu nói: “Thì ra là tự học thành tài. Không biết ngoài việc suy tính vận mệnh ra, Lý chưởng quỹ có biết thuật đan đạo hay không?”
Ánh mắt hắn sáng quắc nhìn Lý Nguyên, ánh mắt tràn đầy mong chờ.
Thế giới này có thần tiên tồn tại, mà đạo phái ở Đai Đường đã phát triển vô cùng cường thịnh.
Vì vậy niềm khao khát với trường sinh bất lão đan của tất cả đế vương là khó có thể dùng từ ngữ để miêu tả.
Tất nhiên Lý Uyên cũng không phải là ngoại lệ.
Hắn thấy Lý Nguyên có thể thi triển đạo pháp trên người Lý Nguyên Cát, cảm thấy Lý Nguyên là một vị cao nhân chân chính, thế nên phản ứng đầu tiên của hắn là muốn biết Lý Nguyên có thể luyện chế trường sinh bất lão đan hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận