Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1186 - Sáo gốm ra oai!

Không biết ngọc bội này là bảo vật gì, lại có hiệu quả như vậy?
Dương Thiền tiếp tục thúc giục Bảo Liên Đăng và khăn tay U Lan công kích An Tiêu Tiêu.
Nhưng ngọc bội Huyền Phượng bên hông An Tiêu Tiêu lại phát ra một tầng kim quang, bất luận là Thất Bảo Diệu Viêm hay là huyễn hương U Lan đều bị kim quang chắn ở bên ngoài, ngay cả gợn sóng ở trên tầng kim quang cũng không có lấy một tia.
Kim quang lóe ra đạo ấn thần bí, tràn ngập khí tức pháp tắc huyền bí, rõ ràng An Tiêu Tiêu đứng cách Dương Thiền không xa, nhưng Dương Thiền lại cảm thấy An Tiêu Tiêu như cách nàng vô số thời gian, vô số không gian xa xôi.
Đối phương đã đứng ở thời gian khác nhau, không gian khác nhau, không cùng một chiều với Dương Thiền.
Bởi vậy cho dù Dương Thiền khống chế Bảo Liên Đăng, khăn tay U Lan công kích mãnh liệt đến mức nào, An Tiêu Tiêu lại hoàn toàn thờ ơ.
“Để ngươi công kích lâu như vậy, cũng nên đến lượt ta ra tay rồi.”
An Tiêu Tiêu nói xong, roi Kỳ Lân trong tay chợt lóe, lập tức biến mất ở hư không.
Một giây sau, roi Kỳ Lân trực tiếp từ trên người An Tiêu Tiêu bay ra khỏi hư không, nhanh chóng đánh về phía Dương Thiền.
Dương Thiền cũng phản ứng nhanh chóng, lập tức khống chế Bảo Liên Đăng
hình thành một vòng bảo hộ hỏa diễm ở trên đỉnh đầu của nàng, lúc này mới ngăn chặn được công kích của roi Kỳ Lân.
Chỉ là dù nàng chặn được đòn này của An Tiêu Tiêu, nhưng vòng bảo hộ hỏa diễm do Bảo Liên Đăng hình thành lại bị roi Kỳ Lân đánh cho văng đốm lửa bốn phía, lóe ra không ngừng, có cảm giác sẽ bị nghiền nát bất cứ lúc nào.
Đúng là đón nhận đòn như vậy, Dương Thiền không dám nghĩ bản thân có thể chịu đựng được mấy lần công kích của An Tiêu Tiêu.
Chênh lệch thực lực giữa nàng và An Tiêu Tiêu chung quy vẫn là quá lớn.
Tuy nhiên, mặc dù Dương Thiền sợ hãi nhưng không loạn.
Trong khi An Tiêu Tiêu phát động công kích lần thứ hai thì Dương Thiền lập tức lấy một cây sáo gốm từ trong ngực ra, sau đó nhanh chóng đặt ở bên miệng thổi tấu.
“Bốp!”
Ngay khi Dương Thiền vừa đặt sáo gốm lên miệng thì công kích lần thứ hai của An Tiêu Tiêu cũng đập lên vòng bảo hộ do Bảo Liên Đăng hình thành.
Lần này vòng bảo hộ không thể kiên trì nữa, trực tiếp bị roi Kỳ Lân đánh cho vỡ nát, tốc độ của roi Kỳ Lân không giảm, tiếp tục chém giết về phía Dương Thiền.
Nơi bóng roi lướt qua, hư không lùi về, thời gian dừng lại, giống như chư thiên hoàn vũ đều bị roi Kỳ Lân bao phủ, khiến cho Dương Thiền không có chỗ trốn.
“Vù…”
Mắt thấy Dương Thiền sắp bị roi Kỳ Lân đánh trúng, đúng lúc này, một tiếng sáo đột nhiên vang lên.
Khắp cả Hồng Mông dường như chỉ còn lại âm thanh này, giống như vũ trụ ra đời, như Hồng Mông đang đập, như Ma Thần đang gào thét, tràn ngập huyền diệu vô tận...
An Tiêu Tiêu vốn có vẻ mặt thoải mái, đột nhiên nàng chỉ cảm thấy một tràn ma âm không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung đột nhiên tràn ngập trong đầu nàng, đi thẳng đến thức hải của nàng, chấn động nguyên thần của nàng.
An Tiêu Tiêu lập tức cảm thấy đầu óc choáng váng, nhiếp hồn đoạt phách, giống như nguyên thần sắp bị thổi tan, đau đầu muốn nứt ra, hoàn toàn không dùng được chút pháp lực nào.
Mà ngọc bội Huyền Phượng của nàng vẫn sáng kim quang, nhưng hoàn toàn không chặn được ma âm công kích của sáo gốm.
“A, đau chết ta rồi!”
Lúc này An Tiêu Tiêu ôm đầu kêu rên thảm thiết, có dáng vẻ sống không bằng chết. Roi Kỳ Lân cũng bởi vì mất đi khống chế của nàng mà rơi xuống từ hư không, bị Dương Thiền nắm trong tay.
Tiếng sáo gốm không ngừng, An Tiêu Tiêu cũng kêu rên thảm thiết không ngừng: “Đau chết ta rồi, mau dừng lại đi.”
“Ta không xây môn phái ở Hoa sơn là được chứ gì!”
“Ta sai rồi, cầu xin ngươi mau dừng lại đi!”
Dương Thiền thấy An Tiêu Tiêu đau đến mức lăn lộn trên mặt đất, mặt đều vặn vẹo, hơn nữa đối phương nói biết sai rồi, nàng cũng không đành lòng, lập tức ngừng thúc giục sáo gốm.
Chỉ là nàng vốn không bởi vậy mà buông lỏng cảnh giác, hơn nữa còn âm thầm vận chuyển nguyên thần khống chế sáo gốm, một khi cảm thấy không đúng thì nàng sẽ lập tức công kích.
Tiếng sáo dừng lại, An Tiêu Tiêu lập tức cảm thấy bản thân như sống lại, rốt cục cũng cảm thấy dễ chịu đôi chút.
Vừa rồi nàng thật sự cảm thấy chi bằng chết đi cho xong.
“Hu hu…”
Lúc này An Tiêu Tiêu nằm ở hư không hít sâu vài hơi mới hồi phục được chút sức lực, đứng dậy khỏi mặt đất.
Nàng nhìn cây sáo gốm trong tay Dương Thiền, đồng tử chuyển động không thôi, ánh mắt lóe ra tinh quang khó hiểu.
“Đây là pháp bảo gì vậy? Tại sao uy lực lại khủng bố như vậy?”
Vẻ mặt nàng tò mò hỏi Dương Thiền.
Dương Thiền không có ý định trả lời, nàng bình tĩnh nói với An Tiêu Tiêu: “Ngươi có thể rời khỏi Hoa sơn rồi, về sau không được dựa vào tu vi của mình lấy mạnh hiếp yếu, không nói lý lẽ.”
An Tiêu Tiêu không có ý muốn đi, mà tiếp tục hỏi: “Sáo gốm này của ngươi có phải là Tiên thiên chí bảo không? Ngọc bội Huyền Phượng này của ta là Tiên Thiên linh bảo phòng ngự cực phẩm, có thể vạn pháp bất xâm, lại không chặn được ma âm công kích của sáo gốm, cũng chỉ có Tiên thiên chí bảo mới có thể làm được.”
Nàng nghiêng đầu, trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ.
“Nhưng ta đã từng nghe sư phụ nói, khắp cả hồng hoang cũng chỉ có ba món Tiên thiên chí bảo là Bàn Cổ Phiên và Thái Cực đồ, Hỗn Độn chung, chưa từng nghe nói có món Tiên thiên chí bảo nào giống như sáo gốm.”
Dương Thiền thấy An Tiêu Tiêu tự nói một đoạn, trong lòng có chút cạn lời.
“Bảo ngươi rời đi ngươi không rời đi, lẽ nào ngươi không sợ ta tiếp tục công kích sao?”
An Tiêu Tiêu nói: “Ngươi là người tốt, ngươi sẽ không công kích đâu.”
Dương Thiền: “...”
Không ngờ mình lại được phát tấm thẻ người tốt!
Nàng nhẫn nại, khuyên nhủ An Tiêu Tiêu: “Hồng hoang to lớn không ngừng, chuyện ngươi không biết còn nhiều, phải biết người cao còn có người cao hơn, cho nên sau này ngươi làm việc đừng không kiêng nể gì như vậy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận