Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 843 - Nhìn một mảnh xanh mướt.

Khuê Ngưu đè nén sự tiếc nuối, bắt lấy ngọc bội treo trên Hỗn Thiết côn, sau đó lắc mình đến bên cạnh Thiết Phiến công chúa.
Hắn nắm bả vai Thiết Phiến công chúa, nở nụ cười trên mặt, ra vẻ bình tĩnh hỏi phu nhân: “Nương tử, sao ngươi lại ở đây?”
Thiết Phiến công chúa lạnh lùng nhìn Khuê Ngưu, hỏi: “Nữ tử vừa nãy là ai? Tại sao ngươi lại đuổi theo người ta?”
Khuê Ngưu không hề do dự, nói: “Vừa nãy ta nhìn thấy một gốc Thất Tinh Thảo trăm vạn năm, kết quả không ngờ bị nữ tử đó hái đi. Ta đuổi theo nàng là muốn lấy Thất Tinh Thảo về để tặng cho phu nhân.”
Thiết Phiến công chúa cười lạnh lùng, nói: “Nếu là vì đoạt lại Thất Tinh Thảo, vậy sao ngươi lại cười dâm đãng với nàng ta?”
Khuê Ngưu vội vàng phủ nhận, nói: “Tuyệt đối không có. Làm sao ta có thể cười dâm đãng với nữ nhân khác? Chắc chắn phu nhân nhìn lầm rồi.”
Tất nhiên Thiết Phiến công chúa hiểu rõ suy tính trong lòng Ngưu Ma Vương. Tuy nhiên nàng nhớ tới chuyện mình nói chuyện qua mạng với Tề Thiên Đại Thánh thời gian gần đây, liền chú ý hỏi han chuyện của Ngưu Ma Vương.
Nàng hỏi Ngưu Ma Vương: “Ngươi biết đây là đâu không? Sao ta cảm thấy nơi này không phải là Hồng Hoang?”
Ngưu Ma Vương thấy Thiết Phiến công chúa không tiếp tục truy vấn chuyện của Tử Hà nữa, thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Tuy nhiên, hắn cảm thấy rất lạ.
Tại sao hôm nay phu nhân lại bỏ qua cho hắn dễ dàng như vậy?
Với tính tình của Thiết Phiến công chúa, hắn là sẽ véo da trâu của hắn tới bầm tím mới bằng lòng từ bỏ ý đồ chứ?
Chẳng lẽ cuối cùng phu nhân cũng nghĩ thông suốt, sắp đồng ý cho ta cưới vợ bé sao? Nghĩ thế, Ngưu Ma Vương không khỏi kích động.
“Ta cũng không biết đây là đâu? Ngu ngơ liền tới thế giới này.” Khuê Ngưu vừa nói vừa đi theo Thiết Phiến công chúa quay ngược trở về động phủ.
Hắn ngồi trên ghế. Nha hoàn Tiểu Thúy mang tới cho hắn một bàn trái cây.
Táo xanh, dưa hấu, nho xanh, dưa lưới. Chuyện này, tại sao tất cả trái cây đều có màu xanh lá?
Nhìn một mảnh xanh mướt.
Làm cho mặt Khuê Ngưu cũng bị chiếu cho xanh theo.
Tuy nhiên, ăn rất ngon.
Khuê Ngưu cắn một quả nho xanh ngon ngọt, khen ngợi.
“Thật ngon, thật giòn.”
Ăn nho xanh, hắn cảm nhận được ngọc bội trong tay, tiện tay giắt vào bên hông.
Xuân Tam Nương tiếp tục thử thăm dò Chí Tôn Bảo để xem có phải là Tôn Ngộ Không hay không.
Đúng lúc này, Bạch Tinh Tinh cũng tìm tới khách điếm này.
Nàng nghe nghi ngờ của Xuân Tam Nương nên cùng Xuân Tam Nương thử dò xét Tôn Ngộ Không. Tuy nhiên Bạch Tinh Tinh trăm triệu lần không ngờ tới, Chí Tôn Bảo liếc mắt một cái đã thích nàng, bắt đầu theo đuổi nàng.
Sự phát triển tiếp theo tuy có hơi khác điện ảnh, nhưng hướng đi chính vẫn không thay đổi.
Chỉ là sau khi Bạch Tinh Tinh chết, Chí Tôn Bảo chuẩn bị dùng Nguyệt Quang Bảo Hạp xuyên trở về cứu tính mạng Bạch Tinh Tinh, nhưng Nguyệt Quang Bảo Hạp dù có thể đảo ngược thời gian cũng không thể giúp hắn cứu Bạch Tinh Tinh.
Đúng lúc này, hắn gặp được đấu pháp giữa Xuân Tam Nương và Ngưu Ma Vương. Thời điểm hắn bên cạnh Ngưu Ma Vương, ngọc bội đeo bên hông Ngưu Ma Vương đột nhiên phát ra ánh sáng âm u. Chí Tôn Bảo như bị sét đánh, khôi phục trí nhớ và pháp lực vốn bị phong ấn.
Vì thế hắn mới biết mình không phải là Chí Tôn Bảo, mà là Tôn Ngộ Không.
Tuy nhiên dù hắn đã khôi phục trí nhớ và pháp lực, nhưng tình cảm của hắn dành cho Bạch Tinh Tinh lại không thể làm như không có gì xảy ra.
Hắn suy nghĩ một lúc, cũng không đi đối phó với Ngưu Ma Vương mà cầm lấy Nguyệt Quang Bảo Hạp, chuẩn bị trở lại quá khứ cứu Bạch Tinh Tinh trước.
Tuy nhiên lần này sử dụng Nguyệt Quang Bảo Hạp, Tôn Ngộ Không không trở về mấy phút trước mà trở lại thế giới này của năm trăm năm trước.
Điều này khiến hắn câm nín tột cùng.
Hắn hiểu chuyện này chắc chắn là do bàn tay tội ác ở phía sau giở trò quỷ.
Thời điểm Tôn Ngộ Không đang nghĩ làm thế nào để bắt được bàn tay tội ác phía sau đó, một bóng dáng xinh đẹp dắt tuấn mã chầm chậm đi qua.
Tôn Ngộ Không liếc mắt nhìn nữ tử một cái, sau đó trực tiếp bay đi.
Thanh Hà: …
Nàng nhìn theo bóng dáng Tôn Ngộ Không dần biến mất với vẻ mặt mông lung, sững sờ tại chỗ, mãi lâu sau vẫn chưa khôi phục tâm trạng.
Đối phương cứ trực tiếp bay đi như vậy, ta làm sao có thể thực hiện được kế hoạch mà Như Lai dặn dò?
Còn nữa, không phải là tu vi của hắn bị phong ấn hay sao? Vì sao còn bay nhanh hơn cả ta cơ chứ?
Thanh Hà bối rối, hai người Bồ Đề lão tổ và Quan âm cũng rất bối rối, âm thầm quan sát tất cả động tĩnh trong thế giới Phật Quốc.
Bọn họ không rõ vì sao Tôn Ngộ Không lại có thể khôi phục pháp lực? Chẳng lẽ là tác dụng phụ đến từ Nguyệt Quang Bảo Hạp.
Nhưng Nguyệt Quang Bảo Hạp không phải chỉ là một cái đạo cụ của một vị gần Thánh Nhân dùng để khống chế thời gian của thế giới Phật Quốc thôi sao?
Nó cũng chỉ có tác dụng trong thế giới Phật Quốc, rời khỏi thế giới này, Nguyệt Quang Bảo Hạp còn không bằng cả một pháp bảo thông thường, sao có thể khôi phục tu vi của Tôn Ngộ Không được?
“Rốt cuộc thế này là sao?”
Bồ Đề lão tổ lúng túng.
Quan âm bất đắc dĩ xem thường.
Ngươi không biết thì ta biết làm sao được?
“Không biết hắn có khôi phục lại trí nhớ không?”
Quan âm dằn xuống phàn nàn trong lòng, vẻ mặt lộ ra lo lắng hỏi.
Bồ Đề lão tử cau mày.
“m thầm quan sát trước đã, dù sao bây giờ hắn cũng đang bị nhốt trong thế giới Phật Quốc, không có chúng ta cho phép hắn căn bản không thể rời khỏi nơi này được, chúng ta còn rất nhiều thời gian khiến hắn cam nguyện thụ giới, quy y Tây Phương.”
“Trước mắt cũng chỉ có như vậy.”
Quan âm gật đầu nói.
Tôn Ngộ Không dùng thuật Hóa Hồng phi hành quanh thế giới một vòng.
Hắn phát hiện, thế giới này rộng lớn vô cùng, hắn phi hành bằng thuật Hóa Hồng cả nửa ngày trời, cũng chẳng thể bay đến tận cùng thế giới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận