Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1788 - Suy nghĩ lung tung, trái với nữ đức!

Tiết Bàn trợn tròn mắt nói: “Sao ngươi biết tên của muội muội ta? Nhưng Hương Lăng không phải ta cưỡng đoạt, là ta mua.”
Đù, không ngờ thật sự là tình tiết trong tiểu thuyết chiếu đến hiện thực.
Trong lòng Hoàng Dung rất chấn động.
Nhất thời không biết nên nói cái gì mới ổn.
“Ê, đừng ngẩn người, ngươi vẫn chưa nói cho ta biết, sao ngươi biết tên của muội muội ta và nha hoàn của ta? Lẽ nào trước đây ngươi từng gặp bọn ta?”
Tiết Bàn chất vấn Hoàng Dung.
Nhưng Hoàng Dung không tiện nói với Tiết Bàn là nàng biết được từ trong tiểu thuyết, bởi vậy chỉ đành nói: “Chậc, từng nghe qua một câu thơ liên quan đến tứ đại gia tộc Giả, Sử, Vương, Tiết Kim Lăng các ngươi, cho nên có chút ấn tượng với Tiết gia các ngươi.”
Tiết Bàn lập tức có hứng thú, chỉ thấy hắn hứng thú hỏi Hoàng Dung:
“Vậy mà còn có câu thơ liên quan đến tứ đại gia tộc Kim Lăng bọn ta, không biết là gì? Ngươi nói ra nghe một chút, nếu nói xong thấy hay, bổn thiếu gia sẽ có thưởng.”
Hoàng Dung lắc đầu nói:
“Giả không phải là giả dối, ngọc làm nhà ở, vàng làm ngựa cưỡi.
Cung A phòng xây lên ba trăm dặm đã đủ chưa? Họ Sử đất Kim Lăng vẫn ở không vừa.
Vua Đông Hải thiếu ngọc trắng làm giường, pahri đến vay Kim Lăng vương.
Được mùa tuyết lã chã rơi, ngọc châu như đất, vàng thời sắt son.”
Tiết Bàn nghi hoặc nói: “Trong bài thơ này có họ Giả, họ Sử, họ Vương, sao ta lại không nghe thấy có họ Tiết? Là ai làm bài thơ này, không coi Tiết gia bọn ta ra gì rồi?”
Hoàng Dung khinh thường biểu hiện không có học vấn của Tiết Bàn: “Tuyết của năm bội thu có tuyết lớn, thông Tiết.”
“Thì ra là như vậy.” Tiết Bàn vui vẻ.
Hắn vui vẻ nói: “Đừng nói, bài thơ này không tồi, thể hiện được phẩm vị của tứ đại gia tộc Kim Lăng bọn ta.”
Nói xong, chỉ thấy hắn lấy ra một tấm ngân phiếu từ trong ống tay áo, không thèm nhìn đã trực tiếp ném cho Hoàng Dung.
“Nhận lấy, bổn thiếu gia thưởng cho ngươi.”
Hoàng Dung nhận được ngân phiếu, vừa nhìn số tiền, cũng rất vui vẻ.
Vậy mà lại là một trăm lượng bạc!
Quả nhiên là tên phá nhà.
“Rẹt!”
Tiết Bàn tiêu sái mở quạt gấp ra, sau đó vừa vẫy quạt gấp, vừa cảm khái nói.
“Không ngờ tứ đại gia tộc Kim Lăng bọn ta lại nổi danh như vậy, ngay cả một tiểu nhị của khách điếm bình thường cũng nổi như sấm bên tai, khiến bổn công tử muốn khiêm tốn cũng không được.” Khóe miệng của Hoàng Dung co giật, cạn lời với rắm thối của tên Tiết bại gia này.
Tiết Bàn cảm khái một phen, lại hỏi Lý Nguyên: “Huynh đài, tại hạ Tiết Bàn, không biết xưng hô huynh đài như thế nào?”
Lý Nguyên tiếp tục đan vân tước trong tay, không ngẩng đầu, trả lời một câu: “Lý Nguyên.”
Tiết Bàn: “Thì ra là Lý huynh, tướng mạo này của Lý huynh lợi hại đó, nếu ta có được tướng mạo này của Lý huynh, không, một phần mười cũng được, thì muội tử nào mà không đến tay?”
Hoàng Dung: “...”
Đây đúng là thiếu gia ăn chơi!
Lầu hai.
Tiết Bảo Thoa và mẫu thân bước vào phòng khách.
Bọn họ đánh giá bố trí trong phòng một lượt.
Tiết di không khỏi gật đầu, nói: “Không nói cái khác, khách điếm này sạch sẽ lại vệ sinh, trông sạch sẽ hơn tất cả khách điếm trước đây từng ở nhiều.”
Tiết Bảo Thoa cũng hài lòng gật đầu: “Mẫu thân nói rất đúng, hoàn cảnh cũng ổn, chỉ là ý thức phục vụ quá kém.”
Tiết di nói: “Ra ngoài không thể giống trong nhà được, chỉ có thể nhẫn nại một chút thôi.”
Tiết Bảo Thoa nói: “Con gái hiểu.”
“Ông chủ của khách điếm này rất đẹp trai, còn đẹp trai hơn cả Bảo Ngọc công tử.”
Chỉ nghe thấy nha hoàn Hương Lăng có nốt ruồi đỏ ở ấn đường cảm khái nói.
Vừa nói ra lời này, lại chọc Tiết di không vui.
Nàng răn dạy Hương Lăng: “Bảo Ngọc có thân phận gì? Sao ngươi có thể lấy một ông chủ khách điếm đi so sánh với Bảo công tử chứ? Bọn họ có thể so sánh được sao? Vậy chẳng phải là sỉ nhục Bảo công tử à?”
Tiết Bảo Thoa thản nhiên nói: “Gà rừng có đẹp đến đâu cũng chỉ là gà rừng, mãi mãi không thể trở thành Phượng Hoàng, chứ đừng nói là so sánh với Phượng Hoàng.”
Hương Lăng thè lưỡi bất đắc dĩ, lặng lẽ nghe Tiết di răn dạy, không dám phản bác.
“Ya!”
Đúng lúc này, chỉ nghe thấy Oanh Nhi kinh ngạc hét lên một tiếng.
“Oanh Nhi sao vậy, vội vàng hấp tấp?”
Tiết di hơi trách cứ hỏi, Oanh Nhi thè lưỡi, nàng chỉ vào chăn trên giường, khiếp sợ nói: “Ta phát hiện chăn này rất mềm mại, còn mềm mại hơn cả chăn bông Vân Lưu phu nhân và tiểu thư dùng trong nhà.”
Hương Lăng nghe vậy, lập tức nghi ngờ nói: “Không thể nào, chăn bông Vân Lưu là dùng lông tơ nhỏ trên cổ linh thú tuyết Điêu chế tạo thành, sao một tấm chăn của khách điếm này lại sánh được với chăn bông Vân Lưu trị giá vạn tiền chứ?”
Oanh Nhi: “Chăn này đúng là rất mềm, trông còn trắng hơn tuyết.”
Hương Lăng, Đồng Hỉ (nha hoàn bên cạnh Tiết di) nghe vậy, không khỏi tò mò đi tới bên giường, sờ sờ tấm chăn, gối đầu trên giường.
Sờ một cái, đều lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
“Hả, đúng là tấm chăn này rất mềm.”
“Sờ lên còn thoải mái hơn cả chăn bông Vân Lưu.”
Thấy mấy nha hoàn đều nói như vậy, Tiết di và Tiết Bảo Thoa cũng không khỏi lộ ra tò mò.
Bọn họ đi đến bên giường, cũng thử cảm giác của tấm chăn.
Sau khi thử, đều có vẻ rất bất ngờ.
Bởi vì bọn họ phát hiện Hương Lăng vốn không khoa trương, chăn của khách điếm này quả thật mềm mại mượt mà hơn chăn bông Vân Lưu bọn họ đã dùng vạn tiền mới mua được trong nhà, khiến cho người ta yêu thích không buông tay.
“Không ngờ khách điếm này còn có chút độc đáo.”
Tiết Bảo Thoa nhẹ giọng cảm khái nói, Tiết di sờ tấm chăn, còn có gối đầu, nói: “Cũng không biết tấm chăn này được làm từ nguyên liệu gì, sao còn mềm mại ấm áp hơn cả tuyết Điêu, và nhẹ như tơ liễu?”
Trong mắt Tiết Bảo Thoa hiện lên một tia sáng, nói: “Mức độ mềm mại của tấm chăn này còn thịnh hơn so với chăn Vân Lưu, mà khách điếm này lại lấy ra cho khách sử dụng, chỉ sợ chi phí của tấm chăn này vốn không cao. Nếu chúng ta có thể có được công nghệ chế tác của tấm chăn này, sau đó tiến hành chế tác quy mô lớn, nhất định có thể bán chạy ở Đại Đường, thậm chí xuất khẩu ra ngoại vực, trở thành bạo khoản. Tiết gia chúng ta sẽ có thêm một tài nguyên cực lớn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận