Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1846 - Cuộc sống khó khăn hằng ngày của khách điếm

Quách Phù Dung vốn dĩ không để ý tới Đồng chưởng quỹ, chỉ thấy nàng vẫn si ngốc nhìn ra ngoài, vẻ mặt mê trai nói: “Oa, đẹp trai quá, không nghĩ tới trên thế giới này thậm chí có nam tử anh tuấn như vậy, ta cảm thấy ta muốn yêu đương rồi!”
“Quách Phù Dung!”
Đột nhiên, một giọng nói tức giận xen lẫn ghen tuông vang lên.
Chỉ thấy phía sau quầy, vị tú tài đang tính sổ sách nhìn chằm chằm vào Quách Phù Dung, vẻ mặt phẫn nộ, còn mang theo ấm ức cùng với ai oán thật sâu.
Chỉ tiếc Quách Phù Dung vẫn nhìn chằm chằm trên đường phố, vốn dĩ là không thấy giọng nói phẫn nộ của tú tài kia.
Tú tài thấy thế, cảm thấy như có sấm sét giữa trời xanh, cảm giác như vạn tiễn xuyên tâm, hắn nhìn bầu trời, tuyệt vọng im ắng hò hét nói: “Trời ạ, đến cùng ta đã làm sai điều gì, ngươi lại muốn trừng phạt ta như vậy?”
Đồng chưởng quỹ nhịn cười, nàng vội vàng an ủi tú tài: “Tú Tài đừng nóng giận, ngươi không có làm gì sai, người sai chính là Quách Phù Dung. Lại nói đến đẹp trai, ai có thể đẹp trai hơn Lão Bạch chứ?”
Nói tới đây, nàng nhìn Bạch Triển Đường một cách quyến rũ.
Bạch Triển Đường lập tức lạnh lùng vuốt tóc, ra vẻ đau thương nói: “Ta hy vọng người khác quan tâm đến thực lực của ta mà không phải vẻ ngoài.”
Đồng chưởng quỹ say mê nói: “Không thể nào, bộ dáng của ngươi giống như là đom đóm trong đêm tối, là sáng ngời như vậy, phong cách như thế, hào quang chói mắt, chắc chắn sẽ che lại thực lực của ngươi, cái này là số mệnh của ngươi.”
Bạch Triển Đường thống khổ nói: “Haizz, mệnh của ta sao lại khổ như vậy!”
Thực khách chung quanh: “…”
Oẹ!
Đã từng thấy người không thấy xấu hổ, nhưng chưa từng thấy người không biết xấu hổ đến như vậy!
Lúc nói chuyện, Đồng chưởng quỹ đã đi tới bên cạnh Quách Phù Dung, cũng tò mò đưa mắt nhìn theo Quách Phù Dung ra phía đường phố.
Vừa nhìn qua, nàng vừa quở trách Quách Phù Dung: “Quách Phù Dung, không ngờ tới ngươi lại là người như vậy, sao ngươi còn học được thói ăn trông chén nhìn trông nồi nữa vậy? Người cũng là người đã có bạn trai rồi, sao lại đặt tâm tư cho nam nhân khác.”
Đột nhiên, Đồng chưởng quỹ chợt ngậm miệng lại.
Chỉ thấy, nàng trở nên giống Quách Phù Dung, si ngốc nhìn về phía trước, hai tay ôm trái tim, vẻ mặt mê trai.
“Ôi trời ơi, đẹp trai, đẹp trai quá đi mất! Thật là ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, chẳng qua là mới gặp gỡ mỹ nam mà ta cảm thấy như mùa xuân thứ hai sắp tới rồi!”
“Phụt!”
Bạch Triển Đường thấy thế, trong miệng lập tức phun ra một ngụm nước bọt.
Chỉ cảm thấy trái tim lại bị thương tích đầy mình.
Bạch Triển Đường ra vẻ đau đớn như bị một mũi tên trúng tim, chỉ vào Đồng chưởng quỹ, vẻ mặt phẫn hận nói: “Đồng-Tương-Ngọc!”
Tú tài vẻ mặt buồn bã nói với Bạch Triển Đường: “Lão Bạch, ngươi thấy rõ ràng rồi chứ, đây chính là nữ nhân đó. Nữ nhân hay thay đổi, phút trước còn thề non hẹn biển cùng ngươi, giây sau liền đã di tình biệt luyến.”
Bạch Triển Đường ôm vai tú tài, đồng bệnh tương liên nói: “Haizz, từ nay về sau ca cũng sẽ không yêu nữa, không yêu, sẽ không có tổn thương.”
“Chuẩn!”
Chỉ thấy tiểu cô nương đang làm bài tập đột nhiên vỗ xuống bàn, tức giận nói: “Ta thật sự là nghe không nổi nữa, cũng không phải tất cả nữ nhân đều giỏi thay đổi như vậy, ta sẽ không giỏi thay đổi đâu.”
Nàng đi tới bên cạnh Bạch Triển Đường và Lữ Tú Tài.
“Bạch đại ca, Tú Tài các người yên tâm. Tẩu tử và Quách tỷ tỷ tâm trí không kiên định, không chịu được cám dỗ, ta chắc chắn ta sẽ không để bản thân không có nguyên tắc giống các nàng, ta phải đi bắt các nàng trở lại, nghiêm túc xử lý vấn đề tư tưởng sa đoạ của các nàng.”
Bạch Triển Đường cùng Tú Tài đồng thời nắm lấy tay Tiểu Bối.
Bạch Triển Đường kích động nói: “Vẫn là Tiểu Bối tốt.”
Tú Tài hào khí nói: “Chỉ bằng những lời này của Tiểu Bối, bài tập một tháng này của ngươi, ta bao hết.”
“Tốt quá rồi!”
Tiểu Bối nghe thấy Tú Tài muốn chủ động giúp nàng làm bài tập, không khỏi vui mừng nhảy dựng lên.
Nàng lập tức tự tin đi về phía Đồng Tương Ngọc và Quách Phù Dung, chuẩn bị bắt hồn của hai nữ nhân trở lại.
“Tẩu tử, Quách tỷ tỷ, lần này các ngươi quá mức rồi đó, còn không phải chỉ là nam nhân thôi sao?”
“Đều là hai con mắt hai cái chân, một cái đầu há miệng, đến mức khiến cho các ngươi thủy tính dương hoa sao? Tú Tài và Bạch đại ca chính là bị các ngươi tổn thương thấu tim, mất lòng tin với nữ nhân luôn rồi.”
Tiểu Bối vừa nói, vừa nhìn theo ánh mắt của hai người họ.
Nàng lập tức nhìn thấy một người mặc y phục màu trắng, giày lộc màu xanh lam, tóc búi lên cao bằng một cái dây màu xanh da trời, trong tay nam tử cầm một chiếc quạt giấy gấp, vẻ mặt nhàn nhã đi trên con đường nơi khách điếm của bọn họ.
Nam tử hai mươi hai mốt tuổi, dáng dấp mày kiếm mắt sáng, mặt ngọc tuấn tú.
Trên người, giống như được bao trùm bởi một tầng ánh sáng thần thánh, trông thật toả sáng rạng rỡ, hơn người, cực kỳ phóng khoáng.
Vẻ mặt có khí chất của một quý công tử.
Trước kia, mọi người đều nói Bạch đại ca đẹp trai như tượng tạc, nhưng Tiểu Bối còn nhỏ, đẹp trai hay không đẹp trai, nàng cũng không có cảm giác sâu sắc lắm.
Nàng cảm thấy, Bạch đại ca trông đẹp hơn chút, nhưng cũng chỉ là vậy thôi.
Nhưng giờ phút này, sau khi nhìn thấy nam tử áo trắng trên đường, cuối cùng Tiểu Bối cũng hiểu tượng tạc là ra sao.
Đây mới thực sự là tượng tạc.
Bạch đại ca, hắn chính là một người chạy việc.
Mặt Tiểu Bối cũng trở nên ngây dại giống với Quách tỷ tỷ và tẩu tử của nàng.
Trong miệng nhịn không được cảm thán nói: “Ta quyết định rồi, sau khi ta lớn lên sẽ gả cho hắn! Ai, thật hy vọng ta có thể lớn nhanh lên!”
Phụt!
Trong khách điếm Bạch Triển Đường cùng Lữ Tú Tài nghe vậy, cùng nhau phun ra ba lít máu.
Không nghĩ tới, không nghĩ tới, Tiểu Bối vậy mà cũng luân hãm.
Mất công nàng vừa rồi còn nói những lời thề son sắt như vậy.
Quả nhiên, nữ nhân trong thiên hạ đều cùng một đức hạnh.
Mặc kệ nữ nhân này là 7 tuổi, hay là bảy trăm tuổi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận