Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 948: Chẳng phải Đại Đạo chí cao có thể bất tử sao?

“Đời trước? Đây là ý gì?”
Vẻ mặt Đát Kỷ đầy kinh ngạc.
Nhóm Tam Thanh, Tây Phương Nhị Thánh cũng vô cùng sửng sốt, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn chằm chằm Lý Nguyên.
Dẫu sao trong lời nói của Lý Nguyên còn có thêm thông tin của một vị Đại Đạo chí cao khác.
Đây là lần đầu tiên Lý Nguyên nói về chuyện của Đại Đạo chí cao.
Về thực lực của Đại Đạo chí cao, chỉ dựa vào những chuyện đã phát sinh trên người Lý Nguyên bọn họ cũng đã biết nó đáng sợ như thế nào rồi.
Dù là Đại Đạo Thánh Nhân thì ở trước mặt Đạo Đạo chí cao cũng chỉ như loài giun dế mà thôi.
Giống như thần niệm Lý Nguyên đang ở trước mặt đây!
“Chẳng lẽ trong Hồng Mông còn có một vị Đại Đạo chí cao khác?”
Nữ Oa suy đoán.
Mà suy đoán này lập tức khiến mọi người cảm thấy da đầu tê dại.
Lý Nguyên lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Trong Hồng Mông mênh mông, chỉ có một vị Đại Đạo chí cao.”
Vì chỉ có một vị nên Lý Nguyên mới cảm thấy cô quạnh.
Tiếc rằng, mọi người không thể hiểu được phần cô quạnh này của hắn.
Bọn họ nghe trong cả Hồng Mông này chỉ có một vị Đại Đạo thì liền biết vị Đại Đạo duy nhất đó chính là Lý Nguyên.
Trong lòng bỗng kích động đến nỗi không nói nên lời, chỉ muốn khua tay múa chân.
Dù sao đây cũng chính là Hồng Mông chí cao, người mạnh nhất Hồng Mông, vậy mà họ lại quen người này, còn sống chung nữa, làm sao có thể không kích động đây?
Đặc biệt là Đát Kỷ và Tiểu Tê Tử hai nàng còn kích động hơn nữa.
Suy cho cùng ca ca mình, cha mình chính là người mạnh nhất Hồng Mông, quá ghê gớm rồi!
Sau khi khôi phục tinh thần, Đát Kỷ đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, chỉ thấy vẻ mặt nàng khó hiểu hỏi ca ca: “Nếu chỉ có một vị, vậy ngươi nói cái gì mà Đại Đạo chí cao đời trước? Không phải rất mâu thuẫn sao?”
Lý Nguyên xoa đầu muội muội, tỏ vẻ thông cảm với chỉ số thông minh của nàng: “Đã nói là đời trước thì tất nhiên đã không còn nữa rồi.”
“Chẳng phải Đại Đại chí cao có thể bất tử sao?”
Đát Kỷ càng khó hiểu hơn.
Đại La Kim Tiên còn có thể bất tử bất diệt thì nói gì tới Đại Đạo chí cao.
Cứ coi như để mặc cho người khác giết, sợ rằng không ai có thể làm tổn hại một cọng lông của Đại Đạo chí cao đi?
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Đại Đạo chí cao tất nhiên sẽ không chết, nhưng…hắn có thể tự sát.”
Hả!
Nghe xong, không những Đát Kỷ mà ngay cả nhóm Tam Thanh, Tây Phương Nhị Thánh cũng trợn tròn hai mắt, cả đám đều chết lặng.
Giống như nghe được chuyện kỳ quái nhất, khó tin nhất trên thế giới, Đại Đạo chí cao vậy mà lại tự sát, chuyện này thật khó hiểu?
“Sao hắn phải tự sát?”
Đát Kỷ khép cằm lại, khó tin nói.
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Vì sống quá lâu nhưng lại không có đối thủ, cảm thấy cứ sống như vậy quá vô vị, quá mệt mỏi.”
Nghe Lý Nguyên nói ra lý do, mọi người lập tức im lặng.
A, đây là lần đầu tiên họ nghe mệt mỏi vì sống quá lâu đó!
Sao bọn họ sống qua vô số lượng kiếp cũng không thấy buồn chán?
Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân bọn họ không được trở thành Đại Đạo chí cao?
Đát Kỷ chợt đầy lo lắng nhìn ca ca: “Chuyện đó, sau này ngươi đừng đần như vậy, đừng nghĩ quẩn…”
Tê Tiểu Tử nghe vậy cũng hơi lo lắng nhìn phụ thân.
Đại Đạo chí cao tiền nhiệm tự sát, mà phụ thân cũng là Đại Đạo chí cao, không thể không phòng bị, Lý Nguyên thấy vẻ mặt lo lắng của Tiểu Tê Tử mỉm cười, an ủi: “Yên tâm, cho tới hiện tại ta không cảm thấy cuộc sống vô vị.”
Đát Kỷ và Tiểu Tê Tử nghe vậy mới yên lòng.
Bên kia.
Lý Trường Sinh và Thược Dược đã đánh nhau được một lúc.
Hắn thấy Thược Dược không có ý định dừng tay, chỉ đành tự tìm cơ hội thoát khỏi phạm vi công kích của nàng, rời khỏi phủ.
Thược Dược thấy Lý Trường Sinh rút lui cũng không đuổi theo.
Dù sao thực lực của Lý Trường Sinh vẫn cao hơn nàng một cảnh giới, có đuổi cũng vô dụng.
Hơn nữa, đấu pháp ở bên ngoài cũng không được tùy ý như trong phủ.
Nếu đánh hỏng Hồng Hoang sẽ bị công tủ xử phạt.
Lý Trường Sinh rời khỏi phủ, không thấy Thược Dược đuổi theo, trong lòng thở phào một hơi.
Nghĩ đến thực lực của Thược Dược, hắn lại cảm thấy khiếp sợ.
Vốn tưởng rằng lần này xuống núi, nhất định có thể làm cái đó lớn lao, chấn động thiên hạ.
Nhưng không ngờ thực tế và tưởng tượng khác quá xa.
Lần đầu tiên giao thủ đã gặp phải người ngang sức, không thể không bỏ chạy.
Chuyện này khiến Lý Trường Sinh thấy nhụt chí không thôi.
Nhưng nghĩ tới dung nhan tuyệt thế của Thược Dược, Lý Trường Sinh đã cảm thấy tan chảy rồi.
Hắn hạ quyết tâm nhất định phải có Thược Dược trong tay!
Bạn cần đăng nhập để bình luận