Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1581 - Nữ đế có thể nghe được tiếng lòng của ta!

Võ Nguyên Khánh do dự nói: “Có một chuyện ta không biết có nên nói với ngươi hay không.”
Võ Chiếu bình tĩnh nói: “Nếu như không biết nên nói hay không, ngươi có thể quay về suy nghĩ thật kỹ rồi quyết định.”
Võ Nguyên Khánh: “Ta nên nói với ngươi thì hơn.”
Võ Chiếu: “...”
Võ Nguyên Khánh: “Trên đường Trung Nguyên có một tiệm sách...”
Võ Chiếu hơi chau mày, có chút không hiểu tại sao Võ Nguyên Khánh lại nói đến một tiệm sách?
Nhưng mà nàng không muốn ngắt lời Võ Nguyên Khánh, chỉ kiên nhẫn nghe Võ Nguyên Khánh tiếp tục nói.
Võ Nguyên Khánh: “Tiệm sách đó trước đây liên lục xuất bản mấy quyển tiểu thuyết.”
Chân mày của Võ Chiếu càng nhíu lại chặt hơn.
Nàng không thích đọc tiểu thuyết.
Trước đây nàng biết nghĩa phụ của Nữ hoàng thích đọc tiểu thuyết, để tiếp cận Lý Nguyên nàng mới miễn cưỡng đọc tiểu thuyết một khoảng thời gian.
Nhưng đọc được mấy quyển thì không đọc tiếp được nữa.
Võ Chiếu thật sự không hiểu những tình tiết hoang đường vô căn cứ thì có gì hay?
Ví dụ trước đây nàng từng đọc một quyển tên là ‘Nữ đế có thể nghe được tiếng lòng của ta’ kể về một Đại Năng tuyệt thế vì tỏa hỏa nhập ma mà người chết đạo tiêu.
Lại không ngờ rằng được sống lại trở thành một thái giám trong Hoàng cung của một tiểu vương triều.
Mà nữ vương của vương triều này lại không biết vì nguyên nhân gì mà có thể nghe được suy nghĩ trong lòng của thái giám đó.
Nữ vương dựa vào suy nghĩ trong lòng của thái giám mà giải quyết được vô số nguy hiểm.
Còn thái giám vì thân phận Đại Năng trước đây của mình mà đối xử với nữ vương vô cùng lạnh nhạt, không hề tôn kính.
Còn thường xuyên thầm mỉa mai nữ vương ngu ngốc thế này, yếu kém thế kia, thẳng thừng nói nữ vương ngoài xinh đẹp ra thì chẳng được tích sự gì hết.
Nữ vương biết rõ những lời mỉa mai của thái giám, nhưng dù nàng tức giận nghiến răng nghiến lợi cũng chẳng từng trách phạt thái giám.
Ngược lại bởi vì thái giám có thể dễ dàng giải quyết mối nguy hiểm cho nữ vương, hơn nữa còn có thể dễ dàng hóa giải bất cứ khó khăn nào mà nữ vương gặp phải khi tu luyện, vì thế nữ vương vô cùng bái phục thái giám, cuối cùng đã yêu luôn thái giám.
Lúc đầu sau khi xem quyển tiểu thuyết này, cả người Võ Chiếu đều ngây ra.
Nàng không hiểu thái giám tự tìm đường chết như vậy tại sao có thể sống qua một tập được?
Nàng không hiểu tại sao nữ vương không có chủ kiến có thể đánh bại những người kế thừa khác thành công lên làm nữ vương?
Võ Chiếu có thể chắc chắn một điều, nếu như nàng chỉ có chỉ số thông minh như nữ vương này, nàng chắc chắn không thể tiến vào triều đình Tiên Đường.
Đối với nàng những tính tiết này vô cùng ấu trĩ, căn bản không thể đọc nổi. Nàng thật sự không hiểu tại sao tu vi cao như Lý tiền bối lại có thể đọc những tiểu thuyết không có logic như vậy chứ?
Trong lòng Võ Chiếu châm biếm tiểu thuyết, trên gương mặt lại chẳng tỏ vẻ gì.
Võ Nguyên Khánh tiếp tục nói: “Nội những của những quyển tiểu thuyết này đều viết về câu chuyện của một vài thế gia tu luyện của Tiên Đường hiện nay. Ngay cả tên nhân vật cũng không che giấu. Lúc đầu, mọi người chỉ xem tên tác giả to gan lớn mật kia mượn tên các thế gia viết tiểu thuyết, biên soạn một vài tình tiết vô căn cứ để thu hút hứng thú của quần chúng hóng hớt mà thôi. Nhưng mà sau này rất nhiều người nhận ra rằng sự việc không hề đơn giản như vậy, nội dung trong những quyển tiểu thuyết này dường như đều là thật.”
Nghe đến đây, cuối cùng Võ Chiếu cũng để lộ ra một chút hứng thú.
Võ Nguyên Khánh nghiêm túc nói: “Ta đã tìm hiểu một ít rồi, trong những quyển tiểu thuyết đó có một vài chuyện liên quan đến thế gia thật sự đã xảy ra. Những chuyện này ngoại trừ có một vài chuyện mọi người đều biết, còn có không ít bí mật không thể tiết lộ ra ngoài.”
“Những bí mật này theo lý mà nói ngoài đương sự ra sẽ không có người khác biết được. Nhưng trong tiểu thuyết lại viết sống động như thật, giống như tận mắt chứng kiến vậy. Nghe nói tộc trưởng gia tộc Vương thị biết được trong tiểu thuyết nói hắn là ngụy quân tử, vì thèm muốn bảo vật gia truyền của đệ tử mình mà cố ý gài bẫy cả nhà đệ tử, sau đó giả vờs làm người tốt trước mặt để tử, khiến Vương Quần tức giận đến mức bóp nát Tị Yên Hồ mà hắn yêu thích nhất.”
Võ Chiếu thản nhiên nói: “Vương Quần vốn là một ngụy quân tử.”
Võ Nguyên Khánh: “Bình thường hắn giả vờ rất tốt, mọi người đều gọi hắn là quân tử kiếm hào. Hơn nữa chuyện hắn tính kế thương cục Phúc Uy trước đây hầu như tất cả mọi người đều không biết.”
Võ Chiếu gật đầu: “Nói như vậy mấy quyển tiểu thuyết đó có hơi đặc biệt.”
Võ Nguyên Khánh: “Đặc biệt nhất là, trong tiểu thuyết còn miêu tả tình tiết liên quan đến tương lai, mà nghe nói những tình tiết này có rất nhiều chuyện đã thật sự xảy ra giống như trong sách viết.”
Nét mặt Võ Chiếu cuối cùng cũng có một chút kinh ngạc, nàng rất bất ngờ nói: “Bây giờ hồng hoang đã không còn chịu trói buộc của Thiên Đạo từ lâu, vận mệnh của vạn vật hồng hoang mơ hồ bất định. Cho dù Thánh Nhân cũng khó thăm dò toàn bộ, tu sĩ tu vi bình thường thì càng không thể nhìn trước tương lại. Nếu như người viết mấy quyển tiểu thuyết này thật sự có thể viết ra tương lại thì không đơn giản rồi.”
Võ Nguyên Khánh gật đầu: “Chính là đạo lý này, cho nên sau khi mấy quyển tiểu thuyết này được xuất bản, nhóm tu sĩ trong thành Trường An dấy lên náo động rất lớn, thậm chí không ít người nhờ vào miêu tả trong sách đi tìm bảo vật, còn nhận được kỳ tích. Quan trọng là..”
Hắn hơi chột dạ nhìn Võ Chiếu một cái: “Cái tên tác giả tên là Bạch Hiểu Sinh kia dạo gần đây lại xuất bản một quyển tiểu thuyết, mà tình tiết trong tiểu thuyết có liên quan đến Võ phủ chúng ta.”
Võ Chiết nghe vậy không khỏi nhíu mày một cái, đặc biệt khi nàng thấy nét mặt của Võ Nguyên Khánh càng có một suy đoán không lành.
Nàng nói với Võ Nguyên Khánh: “Lấy quyển tiểu thuyết đó đến cho ta, ta muốn đích thân đọc thử xem.”
Võ Nguyên Khánh sớm đã chuẩn bị, hắn trực tiếp lấy ba quyển tiểu thuyết Hoàng Bì Lạp tuyến từ trong tay áo ra đưa cho Võ Chiếu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận