Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 628 - Lý Nhị giật mình nhảy lên!

Trưởng Tôn Vô Cấu nghe vậy, trực tiếp hít một hơi khí lạnh.
Khiếp sợ đến mức trái tim sắp nhảy ra ngoài.
“Nói như vậy, Lý tiên trưởng này thật sự là một cao nhân tuyệt thế. Nếu có thể dốc sức cho triều đình thì hay rồi!”
Lý Nhị gật đầu khen ngợi Trưởng Tôn Vô Cấu: “Quan âm tỳ không hổ là hiền nội của trẫm, suy nghĩ giống trẫm. trẫm chính là muốn Lý tiên trưởng dốc sức cho triều đình, cho nên mới chuẩn bị đích thân ban hôn cho Bình Dương. Chỉ cần Lý tiên trưởng và Bình Dương trở thành phu thê, chúng ta tất nhiên là người một nhà.”
Trưởng Tôn Vô Cấu: “Lý tiên trưởng này có đại tài, Bình Dương lại có ý với hắn, đúng là lương duyên trời ban.”
Ngay lúc hai người họ nói chuyện, một cung nữ ở ngoài cửa nhỏ giọng bẩm báo: “Khởi bẩm bệ hạ, hoàng hậu, Bình Dương công chúa giờ phút này đang ở ngoài cửa cung, nói có chuyện quan trọng muốn gặp bệ hạ.”
Lý Nhị nghe vậy, trên mặt không khỏi lộ ra một tia mỉm cười: “Giờ này Bình Dương tới tìm trẫm nhất định là vì chuyện trẫm muốn ban hôn cho nàng và Lý tiên trưởng, không ngờ một ngày cũng không đợi được.”
Nói xong, hắn bảo cung nữ đi mời Bình Dương công chúa vào.
Chỉ chốc lát sau, Lý Tú Ninh vội vàng xông vào tẩm cung của Trưởng Tôn hoàng hậu.
Bởi vì chạy quá nhanh, trán Lý Tú Ninh không khỏi hiện lên lớp mồ hôi.
Lý Nhị thấy thế, không khỏi cười nói: “Thật ra ngươi không cần gấp gáp như vậy, ngày mai trẫm sẽ hạ chỉ ban hôn cho các ngươi.”
Trưởng Tôn Vô Cấu hé miệng cười trộm.
“Đột Quyết muốn tiến công Trường An.”
Lý Tú Ninh không để ý tới Lý Nhị trêu ghẹo, trực tiếp nói ra tin tức nặng cân này.
Nụ cười trên mặt Lý Nhị và Trưởng Tôn Vô Cấu đồng thời ngưng đọng lại.
Nhất thời không phát ra âm thanh.
Rõ ràng là bị tin tức này làm khiếp sợ đến không cách nào phản ứng lại.
Đợi Lý Nhị lấy lại tinh thần, hắn trực tiếp nhảy lên khỏi giường, không thể tin trừng mắt nhìn Lý Tú Ninh, lớn tiếng hỏi: “Ngươi nói cái gì, Đột Quyết muốn tiến công Trường An? Sao có thể? Sao Đột Quyết lại đột nhiên tiến công Trường An? Ngươi có được tin tức này từ đâu?”
Trưởng Tôn Vô Cấu cũng nhìn chằm chằm Lý Tú Ninh không chớp mắt...
Cho dù nàng rất ít khi hỏi chuyện triều đình, nhưng cũng biết việc này nghiêm trọng cỡ nào.
Lý Tú Ninh:
“Là Lý Nguyên nói cho ta biết. Tin hay không, bản thân ngươi tự phán đoán đi.”
“Lý tiên trưởng nói!”
Lý Nhị giật mình.
Tâm trạng lập tức trở nên vô cùng nặng nề.
Hắn đã coi Lý Nguyên là thiên nhân có thể dự đoán quá khứ tương lai, lời Lý Nguyên nói thì nhất định là sự thật!
Nhưng hiện tại binh lính thành Trường An không nhiều, tính ra chỉ hơn một vạn người, nếu Đột Quyết đột nhiên xâm phạm, chẳng phải Trường An rất có khả năng bị Đột Quyết công phá sao?
Mà lúc này, Lý Nhị vừa mới đăng cơ không bao lâu, dư đảng của Thái tử và Tề Vương vẫn chưa quét sạch, triều đình còn đang hỗn loạn, nếu kinh đô Trường An bị Đột Quyết chiếm lĩnh, quả thực hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Hoàng vị này của hắn vốn có được bất chính, đến lúc đó, chỉ sợ người trong thiên hạ đều sẽ cho rằng là hắn thiếu đức hạnh, lúc này mới gặp tai họa.
Nói không chừng, Đại Đường vất vả mới ổn định sẽ sụp đổ trong nháy mắt, lại biến thành trạng thái quần hùng tranh giành.
Nên làm gì đây?
Lúc nào thì Đột Quyết sẽ giết đến? Nên hóa giải nguy cơ này như thế nào?
Trong lúc nhất thời, trong đầu Lý Nhị điên cuồng hiện lên vô số ý nghĩ, muốn khiến da đầu hắn nổ tung.
Trong lòng hắn tuy bối rối, nhưng trên mặt lại có vẻ trầm ổn, hắn hỏi Lý Tú Ninh: “Lý tiên trưởng nói với ngươi thế nào? Ngươi nói lại nguyên câu của hắn cho ta nghe?”
Lý Tú Ninh: “Lý Nguyên nói hôm nay Lý Nhị đi quá nhanh, vốn có một chuyện muốn nhắc nhở hắn cũng chưa kịp.
Ta hỏi chuyện gì, hắn nói Đột Quyết đợi không được mấy ngày, sẽ suất lĩnh đại quân tiến công Trường An. Sau đó ta vội vàng đến nói cho ngươi.”
Lý Thế Dân cũng bất chấp chuyện Lý Nguyên gọi hắn là Lý Nhị.
Hắn đã nắm bắt được điểm mấu chốt của vấn đề.
“Lý tiên trưởng nói còn mấy ngày nữa, hẳn là còn kịp.”
Nói xong, hắn lập tức lớn tiếng gọi thần quan hầu hạ ngoài cửa dặn dò: “Mau gọi Trưởng Tôn Vô Kỵ, Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Mai, Lý Tịnh, Tần Quỳnh, Uất Trì Kính Đức, Trình Giảo Kim đến Hoàng cung, trẫm có chuyện rất gấp tìm bọn họ thương lượng, phải nhanh!”
Thấy giọng điệu của Lý Thế Dân vội vàng như thế, đám thần quan tất nhiên không dám chậm trễ, lập tức chia binh mấy đường, ra roi thúc ngựa, đồng thời chạy như bay về phía phủ đệ của những trọng thần này.
Trình Giảo Kim đã lên giường nghỉ ngơi, vì đề phòng dư đảng của Thái tử làm loạn, thời gian này đám võ tướng bọn họ đã phiền lòng không ít.
Hôm nay hiếm khi được thoải mái đôi chút, bởi vậy Trình Giảo Kim đã tranh thủ ngủ bù.
Lúc hắn đang ngủ mơ màng thì đột nhiên thấy có người gọi mình, hắn còn cảm giác được cơ thể đang lắc lư.
Hắn không muốn để ý tới, chuẩn bị tiếp tục ngủ, chỉ cảm thấy mặt của mình bị vỗ mấy cái.
Trình Giảo Kim thoáng cái tỉnh lại.
Hắn mở to mắt, chỉ nhìn thấy một gương mặt béo phì cực lớn chiếm cứ toàn bộ tầm nhìn của mắt hắn.
Trình Giảo Kim lập tức giật mình, bị dọa sợ.
“Đù, bà nội, ngươi muốn hù chết ta sao, nửa đêm nửa hôm nhìn chằm ta như vậy làm gì.”
Bùi Thúy Vân nghe xong thì bùng nổ, kéo giọng hét lớn: “Trình Giảo Kim đại gia của ta ơi, lão nương dọa ngươi sợ đến vậy sao? Có phải bây giờ ngươi chê ta rồi không? Khó trách lần trước ngươi nói muốn cưới vợ nhỏ? Ngươi có còn nhớ ban đầu ngươi gọi ta là tiểu điềm điềm không?”
Trình Giảo Kim: “...”
Hiện tại hắn xem như tỉnh hoàn toàn rồi, thấy dáng vẻ giận không thể nuốt của Bùi Thúy Vân, hắn vội vàng nịnh nọt: “Ta không chê ngươi, chẳng phải đã giải thích với ngươi rồi sao, cưới vợ nhỏ chỉ là đùa ngươi thôi…”
Ngay lúc Trình Giảo Kim tiếp tục lấy lòng thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói nhỏ nhẹ truyền đến từ ngoài cửa: “Đại tướng quân, dậy chưa, bệ hạ có chuyện rất gấp cho gọi ngươi lập tức tiến cung.”
“Cái gì, bệ hạ tìm ta?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận