Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1502 - Gặp vận đen tám đời (2)

Hắn đương nhiên không tàn sát Nhân tộc, suy cho cùng mâu thuẫn với tín ngưỡng của hắn.
Vì vậy, cũng chỉ có thể giết Yêu tộc.
Mà giết Yêu tộc hắn cũng không có gánh nặng trong lòng.
Bởi vì hắn thấy, yêu chính là yêu, bẩm sinh khát máu, cho dù hiện tại không làm việc thương thiên hại lý, thì một ngày nào đó tương lai sẽ làm.
Trong những năm này, Yêu tộc mà Pháp Hải lén lút chém giết nhiều vô kể.
Điểm luân hồi giành được làm cho hắn tăng lên mấy cảnh giới, đổi được mấy món Tiên thiên linh bảo.
Hôm nay gặp phải Bạch Lăng, đơn thuần là trùng hợp.
Hắn không nghĩ tới, yêu quái này vậy mà quen biết với Lý tiền bối.
Thật đúng là xui xẻo tám kiếp.
Chỉ hy vọng Lý tiền bối có thể nể mặt thái độ thành khẩn của ta, tha cho ta một mạng.
Trong lòng Pháp Hải thành tín cầu nguyện, trên tay lại không do dự, tiếp tục tát vào mặt mình.
Dùng chuyện này hy vọng có thể lắng lại lửa giận của Lý Nguyên.
Lý Nguyên cứ nhìn Pháp Hải như vậy.
Chờ sau khi Pháp Hải tự tát mình hai trăm cái, tát đến máu me đầy mồm, hàm răng đều bay mất mấy chiếc, lúc này hắn mới lên tiếng: “Nếu ngươi chỉ giết người làm xằng làm bậy, bất kể là người hay yêu, ta cũng lười quản ngươi. Nhưng ngươi vì điểm luân hồi, thấy yêu là giết, không phân tốt xấu, thực sự khó có thể làm ta đồng tình.”
Pháp Hải thấy Lý Nguyên nói ra ba chữ “điểm luân hồi” thì như bị sét đánh, không nhịn được tâm thần chấn động mạnh, ánh mắt có vẻ hoảng sợ.
Hắn không nghĩ tới, Lý Nguyên lại biết về điểm luân hồi, lại biết mục đích thực sự hắn chém giết yêu quái.
Hắn vẫn luôn cho rằng, chuyện của Luân Hồi điện, chỉ có một mình hắn biết.
Không nghĩ tới, Lý Nguyên thực ra đều rõ ràng, chỉ là không để ý đến hắn mà thôi.
Người này, quả thực quá kinh khủng!
Vốn dĩ mấy năm nay, hắn lăn lộn thuận buồm xuôi gió ở trong Luân Hồi điện, tu vi càng là lớn mạnh vượt bậc.
Trong lòng bắt đầu dần cho rằng chính mình là nhân vật chính của thế giới.
Mãi đến hôm nay, hắn mới lần nữa gợi lại sự sợ hãi đã từng bị Lý Nguyên chi phối.
Mồ hôi lạnh trên trán Pháp Hải chảy xuống như nước mưa, hắn lại không dám lau, mà là khiêm tốn trả lời: “Tiểu tăng đã biết lỗi, sau này sẽ ghi nhớ giáo huấn của Lý tiền bối.”
Lý Nguyên không để ý tới Pháp Hải nữa, nói với Bạch Lăng: “Chúng ta đi thôi.”
Nói xong, tường vân dưới chân hắn bèn bay về hướng đông, đảo mắt không thấy bóng dáng đâu nữa.
Pháp Hải thấy Lý Nguyên rời đi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lập tức ngồi liệt trên tường vân.
Vừa rồi, hắn cảm nhận được sự sợ hãi của tử vong!
Đông Hải.
Cam Uyên.
Một màn sáng khổng lồ màu xanh biển, bao phủ bên ngoài màn sáng vùng hải vực cấm địa này, là vô số Hải yêu Thủy tộc chi chít, mặc áo giáp, cầm kích nắm đao.
Những Hải yêu này dưới sự dẫn đầu của Yêu vương từng người, tạo thành vô số phương trận trật tự nhất trí, công kích tới màn sáng to lớn trước mắt.
Cấm pháp muôn màu muôn vẻ, giống như cực quang nở rộ trên màn sáng, thiên địa đều bị chấn động.
Pháp bảo rực rỡ muôn màu, chật như nêm cối giảo sát trên màn sáng, khiến cho sóng lớn xung quanh đều bị hư không cắn nuốt.
Màn sáng màu xanh biển đối mặt với công kích như dời núi lấp biển, hiện ra tràn ngập nguy cơ, lay động không ngừng.
giống như tuỳ thời đều sẽ sụp đổ.
Trong màn sáng, tâm trạng mỗi người tộc Giao Nhân đều tỏ ra vô cùng trầm trọng.
Bọn họ đối với vận mệnh tương lai mình, tràn đầy bóng ma.
Đối mặt với công kích đại quân Hổ Sát công bố, bọn họ không nhìn thấy hy vọng chiến thắng.
Thậm chí, còn có một bộ phận Giao Nhân đưa ra nghi vấn với chống cự của Bạch Ngọc Tảo.
Bọn họ cảm thấy, tộc Giao Nhân căn bản không có cách nào chiến thắng đại quân Hổ Sát, vì sao không quy thuận Hổ Sát?
Dẫu sao, quy thuận thần phục, cống nạp hiến nữ, tuy rằng khuất nhục, nhưng dù sao cũng tốt hơn bị Hổ Sát diệt tộc, không phải sao?
Nói không chừng, lấy thực lực của tộc Giao Nhân, sau khi quy thuận Hổ Sát, còn có thể được Hổ Sát trọng dụng, có được địa vị không tệ.
Bạch Ngọc Tảo dĩ nhiên hiểu rõ tư tưởng đầu hàng tộc Giao Nhân xuất hiện.
Nếu như, nàng không biết Đát Kỷ, không biết Lý Nguyên, đối mặt với thế lực khổng lồ như Hổ Sát, chỉ sợ cho dù nàng không lựa chọn đầu hàng, cũng sẽ lựa chọn dẫn dắt tộc nhân rời khỏi Cam Uyên, tránh đi mũi nhọn.
Mà không phải chính diệnc miễn cưỡng đối chọi với Hổ Sát.
Chẳng qua, nếu như đã phái Bạch Lăng đến chỗ Đát Kỷ và Lý Nguyên xin giúp đỡ, Bạch Ngọc Tảo đương nhiên sẽ không đồng ý đề nghị đầu hàng của một bộ phận tộc nhân.
Nàng chỉ nói cho tộc nhân, nàng đã phái người đi cầu viện.
Chỉ cần viện quân vừa đến, là nguy cơ của tộc Giao Nhân lập tức có thể giải trừ.
Bạch Ngọc Tảo tận mắt thấy quá trình Lý Nguyên đối phó với Bàn Cổ, nàng tràn đầy lòng tin với Lý Nguyên.
Điều nàng lo lắng duy nhất là, Bạch Lăng có thể mời được Lý Nguyên không đây?
Bạch Ngọc Tảo ngồi xếp bằng trong mắt trận của Nhâm Thủy đại trận, vừa khống chế trận pháp chống lại công kích của đại quân Hổ Sát, vừa lặng lẽ nghĩ.
“Khởi bẩm tộc trưởng.”
Đúng lúc này, một nữ tử cao gầy tóc vàng, mặc khôi giáp màu bạc, cầm một bức thư, bỗng nhiên đến bẩm báo.
“Kình Thiên Đại Đế để người đưa tới một bức thư.”
Bạch Ngọc Tảo nhận thư, nội dung bên trong, không ngoài dự liệu của nàng, là thư chiêu hàng của Hổ Sát.
Trong thư nói, chỉ cần Bạch Ngọc Tảo đồng ý với tất cả điều kiện lúc trước hắn nhắc tới, đồng thời Bạch Ngọc Tảo nguyện ý thần phục làm nô của Hổ Sát, Hổ Sát có thể bỏ qua chuyện cũ.
Nếu không, lúc trận pháp tan biến, chính là ngày toàn bộ tộc Giao Nhân bị diệt tộc.
Điều kiện của Hổ Sát cực kỳ bá đạo, đây rõ ràng là đang nhục nhã nàng, Bạch Ngọc Tảo xem xong nội dung trong thư, không khỏi ngọc diện hàm sát, cười lạnh nói: “Muốn để ta làm nô, quả thực là người si nói mộng.”
Nhưng mà, Bạch Ngọc Tảo vừa thiêu hủy bức thư, lại chợt phát hiện phân thân của mấy trưởng lão trong tộc Giao Nhân, cùng đi đến bên ngoài mắt trận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận