Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2204 - Lý Thanh Chiếu sửng sốt (3)

Lý Thanh Chiếu chăm chú ngắm bức tranh trước mặt mà không chớp mắt, mất hồi lâu vẫn chưa bình tâm lại. Nàng những tưởng mình đã hiểu Lý Nguyên lắm rồi.
Nhưng không ngờ, qua quá trình tiếp xúc với Lý Nguyên, hắn lại càng bộc lộ nhiều thiên phú kinh người thế này.
Lý Nguyên như thể một bảo tàng, lúc nào cũng có thể phát hiện những bất ngờ mới.
Lý Nguyên treo bút lên giá, nói với Lý Thanh Chiếu: “Bài thơ này, ta tặng ngươi.”
Nghe vậy, Lý Thanh Chiếu mới tỉnh táo lại từ cơn sửng sốt.
Nhìn dáng vẻ lãnh đạm anh tuấn của Lý Nguyên, nàng chỉ thấy càng thích hơn.
Nàng nén suy nghĩ trong lòng, thở dài với Lý Nguyên: “Bức vẽ này cấu tứ tinh xảo tuyệt diệu, ý cảnh sâu xa, ta mới thấy lần đầu trong đời. Không ngờ năng lực thư pháp và vẽ tranh của Lý công tử đã siêu nhiêu thoát tục đến vậy, Thanh Chiếu xem thế là đủ rồi.”
Lý Nguyên bình tĩnh đáp: “Cũng tạm, bình thường ta thích viết và vẽ.”
Lý Thanh Chiếu lắc đầu nói: “Lý công tử quá khiêm tốn, đây đâu phải là cũng tạm.”
“Đây là quá đẹp.”
Nàng lại ngắm nhìn nội dung trên bức hoạ, trên mặt để lộ nét nghi hoặc.
“Ta nhìn thì hiểu câu “Trẻ trung chẳng biết buồn chi hết - Khi biết vần thơ gượng nói sầu”, nhưng những chữ khác có ý gì? Kính xin Lý huynh giải thích cho ta.”
Bởi vì Lý Nguyên lồng ghép văn tự vào trong tranh sơn thuỷ.
Trật tự rất khác trình tự đọc của người bình thường, vậy nên Lý Thanh Chiếu không thể hiểu nó trong một thời gian ngắn.
Lý Nguyên chỉ vào giấy vẽ, giải thích cho Lý Thanh Chiếu: “Đây là nội dung đầy đủ của bài thơ, nhìn từ hướng này.”
Lý Nguyên báo cho Lý Thanh Chiếu biết thứ tự xem chữ.
Lý Thanh Chiếu lập tức dựa theo trật tự Lý Nguyên chỉ, khẽ thì thầm: “Trẻ trung chẳng biết buồn chi hết
Thích bước lên lầu
Thích bước lên lầu
Khi biết vần thơ gượng nói sầu
Đến nay mới thấy buồn da diết
Nói lại ngừng câu
Nói lại ngừng câu
Chỉ rằng “Trời thu, mát đẹp sao”
Thình thịch!
Đọc xong nội dung hoàn chỉnh của bài thơ, Lý Thanh Chiếu kinh ngạc đến mức con ngươi giãn to gấp đôi.
Trên mặt tỏ rõ vẻ sửng sốt.
Hoá ra Lý công tử lại thực sự bổ sung vào câu thơ hay kia thành một bài thơ hoàn chỉnh.
Hơn nữa bài thơ sau khi được bổ sung đầy đủ còn hay hơn câu thơ trước đó, ý cảnh cũng càng thêm bi thương.
Nhất định có thể lưu truyền muôn đời, được hậu nhân ngưỡng mộ và truyền cho đời sau.
Mấu chốt là bài thơ này cũng biểu đạt tình cảm giống hệt bài “Thanh Thanh Mạn” mà Lý Thanh Chiếu tặng Lý Nguyên trước đó.
Đều cùng miêu tả chữ “buồn”.
Song, nỗi buồn của Lý Thanh Chiếu đong đầy vẻ duy mỹ hàm xúc uyển chuyển thuộc về phái nữ.
Còn thơ Lý Nguyên lại tràn đầy nét bi thương và phóng khoáng.
Lý Thanh Chiếu cảm thấy Lý Nguyên chắc hẳn đã đặc biệt sáng tác bài thơ này để phối hợp với “Thanh Thanh Mạn” của nàng.
Sự dụng tâm này làm Lý Thanh Chiếu cảm động, đồng thời càng bội phục tài hoa của Lý Nguyên hơn nữa.
Rốt cuộc đây là tài năng kinh hãi thế tục nhường nào mới có thể sáng tác một bài thơ hoàn mỹ như vậy chỉ trong thời gian rất ngắn, lại còn phù hợp với ý cảnh!
Lý Thanh Chiếu đọc xong, lập tức khen Lý Nguyên không dứt miệng: “Lý công tử viết bài thơ này quá tinh tế, chỉ dùng một chữ “buồn” làm đầu mối xuyên suốt toàn bộ bài thơ, cấu tứ tinh xảo, cảm xúc chân thành mà thê lương, lời đơn giản nhưng ý nghĩa sâu xa, dư vị thấm sâu lòng người.”
Nàng càng nói càng kích động, không thể kìm nén cảm xúc.
Quan trọng là bài thơ của Lý công tử đã dung nhập vào tranh một cách hoàn mỹ, ý cảnh trong bức hoạ cũng đã thuyết minh nội dung mà bài thơ ấp ủ và biểu đạt một cách hoàn hảo. Sự kết hợp ăn khớp giữa tranh và thơ có thể nói là chưa từng có, không gì sánh bằng. Nói thật…”
Nàng nhìn Lý Nguyên với vẻ kích động.
“Ta không biết làm sao để bày tỏ sự bội phục và ngưỡng mộ trong lòng ta đối với Lý công tử. Lý huynh đại tài, Thanh Chiếu thua kém rất xa!”
Lý Nguyên bình tĩnh đáp: “Ngươi khen quá lời rồi, bài thơ này tuy hay và cùng nói về nỗi buồn nhưng lại biểu đạt ý cảnh khác nhau, vì vậy không thể phân cao thấp.”
Lý Nguyên lắc đầu nói: “Có thể hai bài thơ bất phân cao thấp, nhưng Thanh Chiếu thúc ngựa chạy cũng không bắt kịp khả năng vẽ tranh và thư pháp của Lý công tử.”
Nàng càng ngắm bức hoạ của Lý Nguyên lại càng thấy yêu thích.
Chỉ cảm thấy hôm nay được trao đổi quà cùng Lý Nguyên đúng là quá hời.
“Nhưng mà…”
Đùng!
Chính lúc Lý Thanh Chiếu chuẩn bị nói tiếp, đột nhiên, nàng cảm nhận được một đợt dị tượng dội xuống từ trên trời.
Lý Thanh Chiếu vội vàng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trên bầu trời ngoài cửa sổ, kim quang lập loè phủ kín cửu thiên, trông vô cùng huyền diệu.
Lý Thanh Chiếu nhất thời kinh ngạc bật thốt: “Xảy ra chuyện gì vậy, tại sao bầu trời Trường An lại bị bao trùm bởi kim quang?”
Bỗng nhiên, nàng biến sắc, nghiêm túc nói: “Không đúng, không chỉ có bầu trời xung quanh đây có dị tượng, ta phát hiện, dường như cả Càn Khôn cũng bị kim quang bao phủ, rốt cuộc hồng hoang đã xảy ra chuyện lớn gì?”
Lý Thanh Chiếu thực sự đã bị kinh hãi vì dị tượng kim quang trên trời.
Nàng lớn ngần này nhưng đây mới là lần đầu tiên bắt gặp dị tượng vĩ đại như thế.
Lý Nguyên vẫn bình tĩnh ung dung trước sau như một.
Hắn hờ hững nhìn thoáng ra ngoài cửa bình thản an ủi Lý Thanh Chiếu: “Đừng lo lắng, đây là do ở hồng hoang có người lĩnh ngộ được một loại bổn nguyên pháp tắc chi lực, vậy nên mới kích pháp thiên địa dị tượng.”
Lý Thanh Chiếu ngạc nhiên liếc nhìn Lý Nguyên, tỏ ra nghi ngờ hỏi: “Tại sao Lý công tử lại biết được?”
Dù sao tu vi Lý Nguyên mới chỉ là Địa Tiên sơ kỳ, nàng không biết nguyên nhân sản sinh dị tượng trên trời, nhưng vì sao Lý Nguyên lại tỏ vẻ nắm rõ trong lòng bàn tay vậy?”
Rất bất hợp lý!
Lý Nguyên chớp mắt: “Đoán.”
Lý Thanh Chiếu: “…”
Khóe miệng nàng giật giật, nhưng không thể phản bác.
Dẫu sao chuyện này có thể đoán được à?
Đôi khi Lý huynh chẳng đáng tin chút nào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận