Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 920 - Thần bí Ly Sơn, Thủy Hoàng xuất thế

Thậm chí, bọn họ nghi ngờ tính chân thực của tin tức này.
Đến tận sau khi bọn họ tận mắt nhìn thấy nghi thức kết bái Tôn Ngộ Không và Trấn Nguyên Tử, vậy mới biết, việc này là thật.
Sắc mặt của Như Lai trở nên phi thường khó coi.
Tôn Ngộ Không vốn là khó đối phó, bây giờ lại kết bái huynh đệ cùng Trấn Nguyên Tử, về sau liền càng khó đối phó.
Năm mười cây số hướng Tây Bắc ngoài Thành Trường An.
Nơi này là một dãy núi kéo dài mấy chục dặm.
Không ít thợ săn ở vùng núi này sống bằng nghề săn bắn.
Vẫn luôn trải qua cuộc sống bình tĩnh, nhàn nhã.
Cho đến một ngày, không có dấu hiệu báo trước, dãy núi kịch liệt lay động.
Lắc lư đến mức còn kịch liệt hơn cả động đất cấp 12.
Trong nhất thời, núi cao sụp đổ, mặt đất nứt ra, long xà xuất hiện, bụi bay đầy trời.
Người dân gần dãy núi ngay lập tức bị chôn vùi do nham thạch từ núi cao, ngay cả tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra.
Tiếng động lớn thậm chí đều kinh động đến bách tính trong thành Trường An.
Mặt đất Thành Trường An cũng đang nghiêng ngả, phòng ốc đong đưa, bọt nước trong hồ bắn lên cao mấy chục mét, gà vịt heo chó nổi điên, kêu loạn không ngừng.
“Chuyện gì xảy ra?”
“Động đất sao?”
“Mọi người mau trốn đi?”
“...”
Vô số người hoảng sợ từ trong nhà chạy ra.
Trong một số thanh lâu, nhiều người hoảng sợ đến mức đều không kịp mặc quần áo.
Đám người chen lấn trên đất bằng rộng lớn, chỉ cảm thấy mặt đất lấy động không ngừng. Rất nhiều người đều đứng không vững, còn có không ít người bị lắc đến váng đầu hoa mắt, nôn mửa đầy đất.
Mặc dù trong khách điếm không chịu ảnh hưởng, tuy nhiên, Tiểu Tê Tử, Ðát Kỷ đang chơi đùa cũng nghe thấy tiếng động lớn bên ngoài.
“Vì sao bên ngoài đông vui vậy? Hình như rất nhiều người đều chạy ra đường.”
Tiểu Tê Tử tò mò.
Ðát Kỷ vẫn nhìn chằm chằm điện thoại di động, thuận miệng đáp một câu:
“~ Hình như là động đất.”
Lý Nguyên nhìn về phương hướng Ly Sơn, sắc mặt lộ ra một bộ biểu tình ý vị thâm trường.
Chỉ thấy, trong phạm vi dãy núi Ly Sơn, theo mặt đất nứt vỡ, vô số hắc khí từ dưới đất thoát ra.
Hoa cỏ cây cối, hổ báo sài lang xung quanh gặp được hắc khí đều trở nên khô héo tàn lụi, hóa thành mục nát.
Hắc khí không ngừng từ dưới đất tràn ra, cuối cùng tụ tập trên không, hình thành một đám mây đen khổng lồ.
Mây đen chưa đựng sát khí dày đặc, uy áp vang dội cổ kim, khí tức bao phủ thiên địa, ngày cả ánh mặt trời đều bị nuốt chửng.
Khiến cho phạm vi ngàn dặm của Ly Sơn đều trở nên xám xịt ba phần, giống như lập tức tiến đến đêm tối.
Theo hắc khí bay lên trời, một tòa cung điện vô cùng to lớn hiện ra từ dưới mặt đất.
Cung điện không biết dùng cái gì kiến tạo, mặc kệ là đình đài, lầu các, hay là hành lang, quảng trường, toàn bộ đều là màu đen như mực, nhìn còn nguy nga, trang trọng, khắc nghiệt hơn cả hoàng cung thành Trường An.
Mà trong tòa cung điện màu đen này, điểm sáng duy nhất chính là mười hai vị kim nhân kim quang rạng rỡ đứng sừng sững ở mười hai góc xung quanh cung điện.
Những kim nhân này cao ngàn trượng, trên thân vẽ đầy phù văn thần bí.
Bọn họ mặc dù không nhúc nhích, nhưng phát ra khí thế lại uy áp trời đất, kinh sợ muôn thuở.
Ầm ầm đùng!
Đúng vào lúc này, một trận chấn động lớn từ trong cung điện truyền ra.
Ngay sau đó, một đội lại một đội binh mặc giáp đen, tay cầm trường thương, trọng thuẫn, bước đi đều nhịp, đi tới quảng trường.
Trên mặt của những binh lính mặc giáp đen này không có biểu cảm gì, thần sắc cứng đờ, tản ra khí tức lạnh lẽo, đi ở giữa, ngay cả độ cao khi nhấc chân đều hoàn toàn giống nhau.
Lộ ra một vẻ quỷ dị mà trang trọng.
Hắc giáp binh đi qua, lại có một đội lại một đội hắc giáp kỵ binh cưỡi ngựa đi ra từ trong cung điện.
Toàn bộ những kỵ binh này mặc giáp đen mang theo mũ giáp mặt nạ. Toàn thân trang bị áo giáp bảo hộ cực kỳ chặt chẽ, hoàn toàn nhìn không ra hình dạng của bọn họ.
Động tác của hắc giáp kỵ binh, cùng hắc giáp binh giống nhau như đúc, cẩn thận tỉ mỉ, đều nhịp, chỉ là khí thế càng lộ vẻ uy nghiêm.
Hắc giáp kỵ binh đi qua, lại là một đám binh xã đi ra từ trong cung điện.
Cuối cùng, trên quảng trường ngoài cũng điện, tụ tập khoảng mười vạn hắc giáp bộ binh, mười vạn hắc giáp kỵ binh, mười vạn xa binh.
Bọn họ đừng theo đội hình chỉnh tề trên quảng trường. Mỗi một người, mỗi một con ngựa, tất cả đều không nhúc nhích chút nào, giống như điêu khắc.
Trên thân những hắc giáp binh này toả ra hủy thiên diệt địa khí thế, xông lên Thiên giới, truyền xuống Địa phủ, chấn động tam giới hồng hoang, chư thiên vạn tộc, khiến cho ánh mặt trời lần nữa tối tăm ba phần, nhân gian giống như là bị Địa phủ xâm lấn.
Thiên Đình.
Bên trong Lăng Tiêu Bảo Điện.
Ngọc Đế cùng chúng tiên gia, thần tướng nhìn chằm chằm hình ảnh trong kính Hạo Thiên, sắc mặt thay đổi không thôi.
“Đây là yêu ma nào xuất thế? Vậy mà phát ra khí thế kinh khủng như thế? Ngày cả Thiên giới và Địa phủ đều xảy ra dị tượng!”
“Những binh lính, tuấn mã này có sát khí dày đặc như vực sâu, rõ ràng không có dấu hiệu của sinh mệnh, vì sao lại có thể hành động tự nhiên như vậy?”
“Ta cảm thấy những binh sĩ này không thua kém gì thiên binh thiên tướng của chúng ta!”
Phương tây, Linh sơn.
Bên trong Bảo điện Đại Hùng.
Như Lai đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phương đông, ánh mắt tràn ngập kinh ngạc: “Phong vân hội tụ, thiên địa biến sắc, Nhân tộc sinh ra biến đổi lớn. Dường như sinh ra ảnh hưởng tới cả hưng thịnh của tây phương chúng ta!”
Một bên Quan âm cũng mở to hai mắt nhìn: “Những hắc giáp binh này nâng chính là Hắc Long Kỳ, lá cờ của Tần triều. Chẳng lẽ, đây là binh sĩ của Tần triều phục sinh sao? Năm đó Doanh Chính rốt cuộc làm cái gì?”
Phổ Hiền Bồ Tát sắc mặt thay đổi không thôi: “Những hắc giáp binh này rõ ràng chỉ là thân thể phàm nhân, nhưng lực lượng tản ra lại có thể so với Thần Minh bình thường, cái này thực sự không thể tưởng được!”
“Thế cục tam giới sắp thay đổi.”
Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn lẩm bẩm.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận