Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 659 - Nhưng cha không phải là ai khác!

Ánh mắt vốn đang phát sáng, lại càng trở nên sáng hơn.
Lý Nguyên điểm một cái lên tinh hoa Hỗn Độn Chân Hỏa, ngọn lửa màu trắng kia lập tức biến thành một đạo văn hình dạng giống như chữ “Hỏa”, khắc ở bên trong con mèo.
Sau đó, hắn lại đi đến bên hồ nước, ngắt một gốc cỏ Tháp Bút.
Gốc cỏ Tháp Bút này đương nhiên cũng là Hỗn Độn linh căn, hơn nữa hiệu quả xấp xỉ bản thể của Dương Mi Lão Tổ, đều ẩn chứa một đạo pháp tắc không gian Đại Đạo.
Nhưng Lý Nguyên coi trọng gốc cỏ Tháp Bút này cũng không phải bởi vì nó là Hỗn Độn linh căn, mà là bởi vì ở trung tâm cỏ Tháp Bút trống rỗng, giống như ống hút thiên nhiên vậy.
Lý Nguyên bóp nhẹ một cái.
Hắn ấn xuống đầu lưỡi con mèo một cái: “đầu” con mèo lập tức bật ra sau, lộ ra một cái lỗ nhỏ.
Lý Nguyên bỏ cỏ Tháp Bút vào bên trong, lại đậy đầu con mèo lên.
Hắn lại ấn một cái xuống đầu lưỡi con mèo, đầu lưỡi con mèo lại tự động bật ra.
Cây cỏ Tháp Bút kia cũng bật ra theo.
Lý Nguyên vặn đầu con mèo một cái, đầu con mèo lập tức bị vặn ra, lộ ra một cái bụng trống rỗng màu bạc.
Thì ra con mèo này là một cái ly nước.
Lý Nguyên đưa ly nước con mèo cho Tiểu Tê Tử, nói: “Sau này ngươi cứ dùng cái ly này uống nước đi.”
“Đây là cha tặng cho ta sao?”
Tiểu Tê Tử bưng ly nước con mèo, mừng rỡ mở to hai mắt nhìn.
Nàng sờ ly nước con mèo, có vẻ yêu thích không nỡ buông tay, dùng tay nhỏ béo mập nhấn xuống đầu lưỡi con mèo, bật nắp ly ra, sau đó đóng lại, lại bật ra, chỉ cảm thấy thần kỳ không thôi.
Lý Nguyên mở miệng nói cứng: “Không có tặng cho ngươi, chỉ là cho ngươi uống nước.”
“Vẫn là cám ơn cha.”
Tiểu Tê Tử đặc biệt phấn khởi, nói một tiếng cám ơn giọng nói vừa ngọt vừa dịu dàng, như là ngậm mật vậy.
“Sao ngươi gọi ta là cha hả? Không phải nghĩa phụ sao?”
Lý Nguyên hỏi Tiểu Tê Tử.
Gọi nghĩa phụ thì người khác còn biết đây là nghĩa nữ, gọi cha thì cảm giác y như là nữ nhi thân sinh vậy, càng hiểu lầm nhiều hơn.
Tiểu Tê Tử lên tiếng giải thích: “Trước đây Tê Tử chỉ có phụ hoàng, không có cha, cho nên ta hy vọng nghĩa phụ có thể giống như cha của Trưởng Tôn Huân vậy, thích Tiểu Tê Tử, thương yêu Tiểu Tê Tử.”
Trưởng Tôn Huân là tiểu nhi tử của Trưởng Tôn Vô Kỵ, lớn hơn Tiểu Tê Tử hai tuổi. Bởi vì quan hệ của Trưởng Tôn hoàng hậu và Trưởng Tôn Vô Kỵ nên Tiểu Tê Tử và vị biểu ca này thường xuyên gặp mặt.
Mỗi lần lúc chơi cùng Trưởng Tôn Huân, Trưởng Tôn Huân luôn khoe khoang cha hắn lại mua đồ chơi mới gì đó cho hắn với Tiểu Tê Tử, điều này khiến cho Tiểu Tê Tử vô cùng hâm mộ.
Sau khi Lý Nguyên biết được suy nghĩ của Tiểu Tê Tử, không khỏi chốc lát không biết nói gì.
Thật đúng là tư tưởng tiểu hài tử, phụ hoàng ngươi còn không phải là cha ngươi sao? Thời gian nói chuyện, nước đã nấu sôi rồi.
Lý Nguyên đổ nước vào trong ly con mèo.
Nhìn ly con mè nho nhỏ, giả làm một bình nước, vậy mà lại không hề tràn ra chút nào.
Tiểu Huy Tử quan sát mặt đầy vẻ ngạc nhiên.
Nàng cảm thấy, cha ở đây tất cả mọi chuyện đều tốt đến thần kỳ.
Lý Nguyên đậy ly nước lại, sau nó giải thích cho Tiểu Tê Tử cách dùng ly con mèo một chút:
“Về sau lúc ngươi muốn uống nước thì chỉ cần ấn vào lỗ tai bên trái, nước lập tức biến nóng. Sau đó ngươi lại ấn vào đầu lưỡi mèo, lập tức có thể trực tiếp uống nước bằng cái ống hút này.”
Tiểu Tê Tử hiếu kỳ ấn xuống lỗ tai mèo một cái, chỉ nghe vang lên một tiếng mở chốt nhẹ.
Nàng lại ấn xuống đầu lưỡi mèo một cái, nắp bật ra, nàng thăm dò ống hút hút một cái. Một dòng nước ấm tức thì từ trong ống hút chảy vào trong miệng nàng.
“Thật sự có nước sao, thật thần kỳ!”
Tiểu Tê Tử vui vẻ reo lên.
Cứ như là tìm được món đồ chơi mới vậy, uống một hớp nước, lại nhìn ngắm cái ly mình uống một chút, uống một ngụm nước rồi lại nhìn cái ly của mình một chút, làm không biết mệt.
Uống một hồi, Tiểu Tê Tử đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nàng vội vàng cầm ly nước đi tới trước mặt Lý Nguyên, nói: “Cha, cha cũng uống một chút đi, ấm ấm, còn hơi ngọt nữa, uống rất ngon.”
Đây là Tam Quang Thần Thủy, đương nhiên dễ uống rồi.
Lý Nguyên lắc đầu nói: “Ta không khát. Còn nữa, đây là cái ly dành riêng cho ngươi, không nên cho người khác uống, như vậy mất vệ sinh.”
Tiểu Tê Tử nghi ngờ nói: “Nhưng cha không phải ai khác mà đúng không?”
Lý Nguyên nói: “Ngươi cho ta uống, sau này ngươi lại cho Lý Nhị uống, buồn nôn lắm.”
Tiểu Tê Tử bật thốt lên: “Phụ hoàng xấu quá, ta mới không cho hắn đụng vào ly ta đâu.”
Lý Nguyên: “…”
Hắn không ngờ, Tiểu Tê Tử tuổi còn nhỏ mà đã là một kẻ cuồng nhan sắc 570 rồi.
Vì Lý Nhị mặc niệm hai giây.
Lý Nhị ở trong hoàng cung nơi xa hỏi hoàng hậu: “Để một mình Tiểu Tê Tử ở chỗ của tỷ phu đó, cũng không biết nàng có nhớ ta hay không.”
Trưởng Tôn Vô Cấu nói: “Có lẽ là có, dù sao Tiểu Tê Tử cũng chưa từng rời khỏi bên cạnh chúng ta. Nhưng vì sức khỏe của Tiểu Tê Tử, trước đành phải để nàng chịu ấm ức.”
Chỉ là trên mặt nàng có vẻ hơi lo lắng: “Tiểu Tê Tử vẫn luôn rất kén ăn, khẩu vị cũng không tốt, e là sẽ ăn không ngon.”
Lý Nhị an ủi: “Điều này không cần phải lo lắng, tỷ phu chế ra mì ăn liền và lạc xưởng hun khói đều ngon không giống vật phàm, Tiểu Tê Tử sẽ không bị đói.”
Hắn thở dài: “Ai, Tiểu Tê Tử không thấy chúng ta ở bên cạnh, chỉ sợ giờ phút này đã khóc thành một tiểu mít ướt rồi.”
“Ha ha ha.”
Tiểu Tê Tử thấy cha dưới yêu cầu ở nàng, cuối cùng đã uống một hớp nước, không khỏi hào hứng bật cười.
Quá tốt rồi, xem ra cha cũng không chán ghét ta!
Lý Nguyên chơi với Tiểu Tê Tử một lát rồi lập tức đi làm cơm tối.
Bởi vì thân thể của Tiểu Tê Tử quá yếu, khí huyết tiên thiên không đủ, kinh mạch không thông, hàn khí ứ đọng lục phủ ngũ tạng, cần phải đặc biệt điều dưỡng. Bởi vậy nên Lý Nguyên mới vì Tiểu Tê Tử nấu cháo củ từ tôm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận