Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1109 - Nghe hiểu vỗ tay! (2)

Phương Quân Nghiêu đương nhiên là không biết, hắn vào thành Trường An, chỉ nghe được hiện tại là năm Tân Sửu tiên nguyên, về phần cụ thể thời gian nào, đứng nói hắn, ngay cả người địa phương cũng không biết.
Có điều, điểm ấy không làm khó được hắn.
Hắn bình tĩnh nói: “Ngươi xem ta là đồ ngốc phải không? Việc nhỏ như vậy, bản công tử khinh thường trả lời.”
Ra vẻ, lại tiếp tục ra vẻ!
Chuẩn Đề đạo nhân chuẩn bị xé bỏ lớp ngụy trang của con sói đuôi lớn này.
Hắn lại hỏi Phương Quân Nghiêu: “Nếu ngươi đã nói ngươi tính toán – không bỏ sót, vậy ngươi biết chủ thần điện, thế giới luân hồi không?”
Ầm!
Phương Quân Nghiêu ban đầu vẫn rất trấn định bình tĩnh, sau khi nghe nói tới chủ thần điện cùng thế giới luân hồi, chỉ cảm thấy trong đầu có một tia sét đánh ngang, đánh cho hắn hoa mắt chóng mặt.
Trong lòng hắn dâng lên một trận sóng to gió lớn, trái tim nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hắn làm sao biết được chuyện của chủ thần điện của thế giới luân hồi?
Chẳng lẽ ta đã bị bại lộ?
Hoặc là, hắn cũng là người luân hồi?
Đúng, nhất định là như vậy, nếu hắn không phải người luân hồi, sau khi biết chuyện chủ thần điện, trước tiên sẽ bị chủ thần gạt bỏ.
Nếu hắn không bị gạt bỏ, vậy chắc chắn hắn chính là người luân hồi.
Nghĩ đến đây, Phương Quân Nghiêu lập tức thả lỏng.
Hắn có chút bất mãn vỗ vai Chuẩn Đề, nói: “Ngươi đúng thật là, nếu tất cả mọi người đều là người luân hồi, người hỏi này hỏi nọ làm cái gì? Có biết vừa rồi làm ta lãng phí nhiều tế bào não lắm không? Hù chết ta!”
Thấy Phương Quân Nghiêu cho rằng hắn là người luân hồi, Chuẩn Đề đạo nhân trong lòng có chút dở khóc dở cười.
Chỉ số thông minh của người này, chắc là giá trị âm rồi?
Bằng không vì sao lại não tàn như vậy?
Mấy người luân hồi ở trên lầu, sau khi nghe lời Phương Quân Nghiêu nói, cũng không nói nên lời.
Bọn họ cảm thấy, người này thực sự là một kẻ dở hơi, tại sao có thể cho rằng, người bản xứ hồng hoang như nữ hoàng tiên đường này là người luân hồi được cơ chứ?
Nếu ngươi dùng não suy nghĩ một chút, sẽ không phạm sai lầm như vậy đâu!
Không còn gì để nói!
“Không ngờ lần này có hai tiểu đội Luân Hồi đến đây, được rồi, các ngươi vào nơi này bằng chỗ nào? Tất cả có bao nhiêu người? Nhiệm vụ của các người là gì?”
Gan hắn cũng lớn thật, vậy mà cũng dám nhắc đến nhiệm vụ với đám người này.
Có vài người vừa trải qua luân hồi, đã chẳng còn gì để nói với hắn.
“Các ngươi có bao nhiêu người đến đây?” Nữ Oa cười đùa hỏi Phương Quân Nghiêu.
Phương Quân Nghiêu cũng không giấu diếm nàng.
“Bọn ta có mười lăm người.”
Trên lầu Lư Khán Sơn, đám người Mộc Thạch Nhân, chỉ hận không thể lập tức lao xuống, chặn miệng Phương Quân Nghiêu.
Sao to mồm vậy, việc gì ngươi cũng có thể nói ra ngoài sao!
Ngươi là heo à?
“Những người khác đâu?” Hậu Thổ hỏi Phương Quân Nghiêu.
Phương Quân Nghiêu lắc đầu nói: “Không biết, nhiệm vụ của nhóm ta ở cái thế giới này là sống sót được một tháng, những người khác có thể là ở quanh quẩn đâu đó thôi!.”
“Tại sao ngươi cũng không qua loa như vậy?” Thông Thiên Giáo Chủ hỏi.
Phương Quân Nghiên trả lời:
“Đương nhiên là vì trung cầu phú quý. Khó lắm mới có thể đến thế giới Hồng Hoang, giá trị vũ lực của cái thế giới này là Đỉnh Giai, chắc chắn không thể cứ như thế đi tay không về. Ta chỉ cần có thể thu hút đại lực, hơn nữa ta còn biết cách kịch tình năng lực của Hồng Hoang, khẳng định có thể lừa được đại năng của Hông Hoang không biết chuyện gì, sau đó sẽ cung phụng ta làm thượng thần. Đến lúc đó mọi Tiên Thiên Chí Bảo, công pháp đính cấp, mỹ nữ tuyệt sắc, muốn lấy được không phải dễ như trở bàn tay sao?”
Tốt lắm.
Cái gì cũng nói hết ra rồi.
Lư Khán Sơn không nói gì chỉ lắc đầu.
Nguyên Thủy Thiên Tôn không hiểu hỏi Phương Quân Nghiêu.
“Ngươi lấy đâu ra tự tin, nghĩ rằng bản thân có thể lừa đại năng Hồng Hoang không biết gì hết? Ngươi có biết, chỉ cần vượt qua tu vi Đại La Kim Tiên, là có thể biết được bất kì ý niệm nào trong đầu người khác, dễ như trở bàn tay không. Suy nghĩ trong đầu ngươi bọn họ đều nhất thanh nhị sở. Ngươi làm sao có thể lừa dối người ta?”
Phương Quân Nghiêu kinh ngạc nói:
“Đại La Kim Tiên lợi hại như vậy sao? Đến cả người khác nghĩ gì trong đầu cũng biết?”
Đám người thấy dáng vẻ kinh ngạc của Phương Quân Nghiêu, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt không nói nổi.
Không ngờ sao, ngươi căn bản cũng không biết năng lực của Đại La Kim Tiên mạnh tới mức nào hả?
Tiếp Dẫn đạo nhân giải thích với Phương Quân Nghiêu:
“Đại La Kim Tiên có thể dễ dàng nhìn thấu cả quá khứ lẫn tương lai của người khác, ngay cả đời trước của ngươi là gì họ cũng biết, chứ chẳng nói đến ngươi nghĩ cái gì trong lòng.”
Chuẩn Đề nói tiếp:
“Đừng nói là Đại La Kim Tiên, ngay cả tu vi dưới Đại La Kim Tiên, muốn biết trong lòng mấy người nghĩ gì, cùng chỉ cần làm một vài thủ đoạn là có thể biết.”
Phương Quân Nghiêu nghe thấy vậy, cảm thấy hơi hoảng sợ.
“Thì ra Đại La Kim Tiên lợi hại vậy sao, vậy Chuẩn Thánh với Thánh Nhân, có phải càng bất khả tư nghị.”
Chỉ là Đại La Kim Tiên?
Phương Quân Nghiêu nhìn nơi Địa Tiên này không có một ai là tiểu tu sĩ, dĩ nhiên cũng chẳng coi trọng gì Đại La Kim Tiên, đám người Tam Thanh thiếu chút nữa phun nước miếng,…. Người này đúng là không biết tự lượng sức mình? Có biết để tu luyện đến Đại La Kim Tiên khó khăn tới mức nào không?
Hôm nay ở Hồng Hoang này, chỉ cần tu luyện đến Đại La Kim Tiên, đã không phải người vô danh… Phương Quân Nghiêu lại không biết tự lượng sức mình, trước đây hắn xem tiểu thuyết Hồng Hoang,bước đầu đã là Chuẩn Thánh, Thánh Nhân, hoặc là Ma Thần Hỗn Độn, sau đó là Đại La Kim Tiên, cho nên hắn thực sự không để vào mắt.
Hắn tự tin cho rằng, chỉ cần cho hắn một chút thời gian, để tu luyện tới Đại La Kim Tiên, cũng chỉ cần nửa phút.
Thánh Nhân, Thiên Đạo Thánh Nhân, Đại Đạo Thánh Nhân mới là mục tiêu của hắn.
Chỉ thấy hắn lộ ra vẻ mặt may mắn đôi với Tam Thanh, Tây Phương Nhị Thánh nói:
Bạn cần đăng nhập để bình luận