Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1901 - Ta có bệnh sạch sẽ

Nàng nhìn Lý Nguyên như thể nhìn thấy ma quỷ, trên mặt tràn đầy nỗi khiếp đảm vô tận, thêm cả một chút hổ thẹn và tự ti.
Không sai, nàng chính là Lâm Tiên Nhi.
Mà đám người Y Khốc, Du Long Sinh,… đều là những kẻ từng quỳ mọp dưới váy lựu của nàng, nguyện chết vì nàng.
Vốn dĩ lần này Lâm Tiên Nhi dùng cách này tìm đến Ltý Nguyên là vì nàng muốn thu phụcLý Nguyên bằng cách nàng đã sử dụng để xử lý những nam nhân khác.
Khiến Lý Nguyên thần phục dưới quần này.
Nếu thế, nàng cũng không cần lo thân phận Mai Hoa Đạo của mình sẽ bị Lý Nguyên vạch trần.
Thêm nữa, nàng còn có thể lợi dụng năng lực tính toán của Lý Nguyên để hiện thực hoá dã tâm của mình. Lâm Tiên Nhi rất có lòng tin vào dung mạo tuyệt sắc và thủ đoạn thu phục nam nhân của bản thân.
Tuy rằng trước đó Lý Nguyên tỏ ra rất cao ngạo, nhưng suy cho cùng hắn cũng là nam nhân.
Mà chỉ cần là nam nhân thì LâmTiên Nhi chắc chắn sẽ chinh phục được.
Do đó, nàng lợi dụng phương thức này, xuất hiện ở nơi đây.
Ngặt nỗi, Lâm Tiên Nhi chẳng bao giờ nghĩ tới việc Lý Nguyên lại đối xử lạnh nhạt với nàng.
Vả lại còn nắm trong lòng bàn tay những chuyện nàng từng làm.
Đến giờ nàng mới hiểu “sạch sẽ” mà Lý Nguyên nói, rốt cuộc là ý gì.
Nhìn bóng lưng Lý Nguyên khuất dạng, Lâm Tiên Nhi lần đầu tiên sinh lòng hổ thẹn.
“Hả, chẳng phải ngươi muốn nghỉ ngơi à? Sao lại xuống rồi?”
Thấy Lý Nguyên, Quách Phù Dung khó hiểu.
Lý Nguyên: “Nhìn phải một thứ cay mắt, ta xuống lấy nước rửa mắt.”
Lâm Tiên Nhi: “…”
Dĩ nhiên nàng có thể nghe thấy tiếng Lý Nguyên.
Song, giờ khắc này nàng tình nguyện hoá thành kẻ điếc…
Lâm Tiên Nhi hiểu Lý Nguyên đang nói nàng thật cay mắt.
Dù sao ta cũng đường đường là tuyệt thế đại mỹ nữ được võ lâm công nhận, là nữ nhân đứng đầu bảng xếp hạng hoa thơm cỏ lạ, vậy mà lại khiến ngươi cay mắt sao?
Ta buồn nôn đến thế cơ à?
Phải biết rằng có vô số nam nhân muốn uống nước rửa chân của ta đấy!
Lâm Tiên Nhi tái mét mặt mày.
“Cay mắt, ngươi trông thấy gì?”
Lão Bạch tò mò hỏi.
Lý nguyên: “Một thứ không sạch sẽ, không nói để các ngươi khỏi buồn nôn.”
“Nếu buồn nôn thì đừng nói nữa.”
Đồng Tương ngọc còn tưởng đó là phân hay nước tiểu gì đó.
Nàng sai việc cho Tiểu Quách: “Tiểu Quách, ngươi đi nấu ít lá ngải cho Lý Nguyên rửa mắt đi.”
Tiểu Quách vội vàng chạy đi nấu nước.
Lý Ngyên nói với Đồng chưởng quỹ: “Đúng rồi, chưởng quỹ đổi cho ta phòng khác đi.”
“Tại sao?”
Đồng Tương Ngọc không hiểu.
Lý Nguyên: “Phòng ta đang ở bị ô uế rồi.”
Lâm Tiên Nhi: “…”
Hàm răng trắng của nàng nghiến thật chặt, đến nỗi nghe thấy tiếng kèn kẹt.
Nếu không phải kiêng dè Lý Tú Ninh, Lâm Tiên Nhi lúc này hận không thể lập tức nhảy xuống lầu liều mạng với Lý Nguyên.
Tên này thực sự làm nhục nàng quá đáng!
Ta chỉ nằm trên giường ngươi tí chút thôi mà, ngươi có cần ghét bỏ thế không?
Đồng Tương ngọc càng thêm khó hiểu: “Phòng ngươi có thể coi là gian sạch sẽ nhất khách sạn bọn ta rồi, thế mà ngươi lại cảm thấy ô uế là sao?”
Lão Bạch đảo mắt không ngừng, chẳng biết dang suy nghĩ điều gì.
Lý Nguyên khó mà nói ra chuyện Lâm Tiên Nhi, hắn mập mờ đáp: “Cứ đổi cho ta phòng khác là được.”
“Nước lả ngải tới rồi!”
Đúng lúc này, Tiểu Quách bưng chậu trở lại.
Lý Nguyên thật sự rửa mắt bằng nước lá ngải.
Lâm Tiên Nhi: “…”
Lần đầu tiên nàng cảm thấy bản thân làm người thất bại đến thế sao?
Còn Lão Bạch, nhân lúc Lý Nguyên rửa mắt mà lẻn lên lầu hai, chuẩn bị hóng xem phòng Lý Nguyên bị làm sao.
Trong phòng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà làm Lý Nguyên cảm thấy bẩn thỉu.
Chẳng lẽ Lý nguyên làm dây phân ra phòng?
Nhưng Lý Nguyên trông sáng sủa mà, sẽ không làm dây phân đâu!
Do thói quen nghề nghiệp, Lão Bạch không đi vào từ cửa chính, mà định mở cửa sổ.
Ngặt nỗi, hắn chưa kịp hé cửa đã thấy nó tự mở ra.
Ngay sau đó, một mái tóc đen dài thẳng, một cô nương tuyệt sắc mặc lụa đen bay ra từ cửa sổ phòng Lý Nguyên.
Đù!
Lão Bạch ra vẻ hết sức kinh ngạc.
Lẽ nào gặp phải dân trong ngành?
Vậy mà lại cả gan trộm trên đầu Đạo thánh gia gia nhà ngươi, tiểu tặc này đúng là không có mắt nhìn!
Có điều, tên trộm ranh này xinh đẹp quá đi, trong số người Lão Bạch nàng từng gặp, nàng có thể xếp thứ hai.
Hạng nhất là Lý Tú Ninh hôm nay hắn mới gặp lần đầu tiên.
Chẳng qua, so với kiểu anh khí bức người như Lý Tú Ninh thì hắn thích thể loại tiểu tặc này hơn.
Cũng bởi dáng vóc và dung mạo tiểu tặc này quá rung động lòng người.
Lão Bạch thầm than thở, nhưng động tác không chần chừ tí nào.
Thấy tiểu tặc muốn bỏ đi, hắn lập tức lắc mình một cái, chặn trước mặt nàng như một bóng ma.
Lâm Tiên Nhi vốn đang định rừi đi lúc này, nàng đã hoàn toàn không còn mặt mũi ngồi ngây ngẩn ở đây, nhưng nàng không ngờ bản thân lại bị một tên ranh chặn đường, nàng nhớ rõ tên này là chân chạy vặt của khách sạn.
Không ngờ tốc độ của tên chạy vặt lại nhanh khủng khiếp thế này.
Xem ra hắn cũng chẳng phải người bình thường!
“Lấy ra đi.”
Lão Bạch xoè bàn tay, nói với nàng.
Lâm Tiên Nhi chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, nghi hoặc hỏi: “Lấy cái gì?”
Nhìn đôi mắt trong sáng ngây thơ của Lâm Tiên Nhi, lòng Lão Bạch không khỏi rung rinh, chỉ cảm thấy hơi áy náy.
Quyến rũ quá đi!
Hắn cố bình tĩnh lại, để tránh mất mặt.
Hắn nói thẳng mặt Lâm Tiên Nhi: “Đừng giả ngây vơi sta, có phải ngươi trộm đồ trong phòng Lý Nguyên không?”
“Ngươi chủ động lấy ta, ta sẽ không báo quan.”
Nghe vậy, Lâm Tiên Nhi giờ mới hiểu Lão Bạch hiểu nhầm nàng là trộm rồi.
Điều này làm nàng chỉ biết cạn lời.
Lão nương xinh đẹp thế này mà là trộm à?
Song, nàng không xỉa xói Lão Bạch, mà làm bộ buồn rầu nói: “Đúng là ta vào phòng Lý Nguyên vì muốn trộm một thứ, tiếc là không thể trộm được.”
“Ngươi muốn trộm gì?”
Lão Bạch hiếu kì hỏi.
Hắn phát hiện nói chuyện với người này cũng là một sự hưởng thụ.
Lâm Tiên Nhi nói bằng giọng buồn bã: “Ta muốn trộm trái tim Lý Nguyên, đáng tiếc, hắn hoàn toàn không có trái tim.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận