Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1749 - Nữ Oa bị mắng là hồ ly tinh?

Lý Nguyên chỉ có thể gượng cười.
Lúc này, hắn vừa kết thúc ván chơi, cuối cùng đã có thể đẩy hai tay của Nữ Oa từ trên cổ hắn ra rồi.
Phù, Nữ Oa ôm chặt quá, khoảng cách quá gần, hơi thở cũng phả lên mặt hắn, thật khiến người ta khó chịu.
“Nhỏ mọn!”
Nữ Oa thấy Lý Nguyên tránh tay của nàng thì lập tức bất mãn cong môi.
Chỉ biết ghét bỏ ta!
Nhưng may thay nàng nhanh chóng nhìn thấy vào đĩa thức ăn được đặt trên cái bàn bên cạnh, ngay lập tức Nữ Oa chuyển giận thành vui, không chút khách khí bưng một đĩa Bách Hoa Cao lên thưởng thức.
“Măm măm, ăn ngon quá, thật là thơm, cuối cùng cũng được ăn món ngươi làm, thật thỏa mãn!”
Thấy vậy, khóe mắt Hoàng Dung khẽ co giật.
Chỉ cảm thấy, “hồ ly tinh” xinh đẹp này không hề coi mình là người ngoài, chẳng lẽ nàng không thấy thái độ ghét bỏ của Lý Nguyên đối với nàng hay sao?
Bấy giờ, Nữ Oa cũng chú ý tới Hoàng Dung.
Nàng vừa ăn vừa thuận miệng hỏi Lý Nguyên: “Tiểu nha đầu này là ai thế? Chẳng lẽ ngươi thừa dịp ta tu luyện mà dám trêu hoa ghẹo nguyệt à?”
Cuối cùng thì Hoàng Dung cũng không nhịn nổi nữa, nàng lập tức phản ứng lại: “Ngươi cho rằng ai cũng giống như ngươi, lớn lên nhìn như hồ ly tinh, trêu hoa ghẹo nguyệt ở khắp nơi chắc.”
“Khụ khụ khụ!”
Lý Nguyên không nín được, lập tức bị sặc.
Hắn không ngờ, Hoàng Dung lại dám mắng Nữ Oa là hồ ly tinh.
Mới vừa rồi còn trách hắn đi tìm đường chết, bây giờ thì ai mới là người muốn chết nào?
Nữ Oa: “...”
Da mặt nàng tê dại, trên trán nổi lên ba đường hắc tuyến.
Nàng không ngờ, tiểu cô nương này dám mỉa mai nàng là hồ ly tinh.
Sống lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy có người dám nói nàng là hồ ly tinh.
Hơn nữa còn là nói thẳng trước mặt.
Nếu như không phải nghĩ đến đây là người quen biết của Lý Nguyên, Nữ Oa thật muốn dạy bảo nữ tử này một trận, để xem nàng còn dám phát ngôn lung tung, ăn nói lỗ mãng nưa không.
“Tiểu cô nương, ngươi có biết ta là ai không mà dám nói ta là hồ ly tinh hả?”
Giọng nói của Nữ Oa trầm xuống hỏi Hoàng Dung.
“Không có hứng thú muốn biết.”
Hoàng Dung thản nhiên đáp: “Còn nữa, đừng có gọi ta là tiểu cô nương, chúng ta ai lớn ai nhỏ còn chưa biết đâu.”
Nữ Oa thong thả nói: “Nhanh mồm nhanh miệng lắm, có điều nhãn lực hơi kém chút. Phải biết là cho dù Hoàng Vô Tà, phụ thân ngươi khi đứng trước mặt ta cũng không dám dùng cái loại giọng điệu này để nói chuyện với ta đâu.”
Hoàng Dung ngạc nhiên đến độ há hốc miệng, nàng không nghĩ ra nổi làm sao mà Nữ Oa lại biết cha nàng.
Biết tên của cha nàng.
Điều này là không thể?
Tai sao nàng lại biết cha ta tên là Hoàng Vô Tà chứ?
Chẳng lẽ nàng biết cha của ta hay sao?
Nhưng tại sao cho đến tận bây giờ ta cũng chưa từng gặp nàng nhỉ?
“Sao ngươi biết tên của cha ta? Ngươi quen cha của ta phải không?”
Hoàng Dung dằn nỗi kinh ngạc lại, hỏi Nữ Oa.
Nữ Oa từ tốn đáp: “Cha ngươi, chưa đủ tư cách để biết ta đâu. Còn về phần tại sao lại biết tên của cha ngươi, chỉ cần liếc một cái là quá khứ, tương lại của ngươi đều rõ mồn một.”
“Ha ha, ngươi khoác lác.” Hoàng Dung vốn không tin hồ ly tinh ở trước mặt có bản lĩnh này.
Nàng cảm thấy, “hồ ly tinh” chắc chắn là có quen với cha nàng cho nên mới biết tên của cha.
Nữ Oa thấy Hoàng Dung không tin, cũng không quan tâm.
Nàng không chút hoang mang nói: “Hoàng Dung, 182 tuổi, nhân sĩ ở Bách Hoa đảo, bốn tuổi mất mẹ, năm tuổi không cẩn thận bị rơi xuống một cái giếng.”
Theo từng lời của Nữ Oa cất lên, vẻ mặt của Hoàng Dung càng trở nên sửng sốt và dại ra. Nàng không ngờ, Nữ Oa lại có thể nắm rõ tình hình của nàng đến thế, kể hết được toàn bộ mọi chuyện kể từ khi nàng sinh ra cho đến giờ, không sót một chuyện nào.
Thậm chí đối phương còn biết mấy tuổi nàng thay mấy cái răng cũng rõ ràng hết.
Điều này thật quá khó tin đi?
Coi như nàng có quen với cha ta đi, nhưng loại việc tư này đến cả cha ta còn không biết, tại sao nàng lại biết được?
Chẳng lẽ nàng thật sự sẽ suy nghĩ về quá khứ hay tương lai sao?
Hoàng Dung thấy Nữ Oa vẫn còn đang kể rõ sự tích trong cuộc đời nàng, vội ngắt lời nói: "Đừng nói nữa, rốt cuộc ngươi là ai?"
Nữ Oa hơi nhếch khóe miệng lên, ra vẻ mỉm cười, thản nhiên nói: "Nữ Oa."
Hoàng Dung trợn to mắt, tròng mắt như sắp rơi ra ngoài.
Cái tên Nữ Oa này, nàng đương nhiên là biết.
Còn như sấm chớp bên tai nữa.
Nàng không thể tin được, "hồ ly tinh" trước mắt nàng vậy mà lại là Thánh mẫu Nhân tộc, Nữ Oa Nương Nương chí cao vô thượng!
Chuyện này quá bất hợp lý đi?
Làm sao mà, Nữ Oa Nương Nương làm sao lại chủ động đi dụ dỗ nam nhân? Sao Nữ Oa Nương Nương lại làm nũng trước mặt Lý Nguyên?
Làm sao Nữ Oa Nương Nương lại có thể hỏi một nam nhân có nhớ nàng không? Nữ Oa Nương Nương làm sao lại giống thiếu nữ si tình như vậy?
Nữ Oa Nương Nương sao lại còn là đồ tham ăn? Nữ Oa Nương Nương làm sao có khả năng quen biết Lý Nguyên?
"....."
Tất cả, tất cả những chuyện này, căn bản không phù hợp với lẽ thường!
Nhưng nếu nàng không phải Nữ Oa Nương Nương, việc ta đã trải qua, sao nàng có thể biết được? Rốt cuộc nàng là ai?
Đột nhiên, Hoàng Dung nghĩ đến cái gì đó, nàng lập tức nhìn về phía Lý Nguyên, chất vấn hắn: "Ngươi nói cho ta biết, nàng ta rốt cuộc là ai? không được phép lừa ta."
Lý Nguyên nói thật: "Nàng chính là Nữ Oa."
Trời ạ.
Hoàng Dung chỉ cảm thấy da đầu tê dại, trái tim kích động như muốn nổ tung. Nàng không nghĩ tới, Lý Nguyên cũng nói đối phương là Nữ Oa!
Phải làm sao mới ổn đây?
Nếu như, đối phương là Nữ Oa thật, vậy phải làm sao bây giờ?
Hoàng Dung nghĩ tới mình vừa gọi Nữ Oa là "hồ ly tinh" còn nói Nữ Oa "trêu hoa ghẹo nguyệt" thì cảm thấy hai chân mình như nhũn ra, nội tâm run rẩy.
Trong lòng nghĩ thầm: Chết rồi, chết rồi!
Có lẽ, trực tiếp chết đi đã là dễ chịu nhất. Thảm nhất là sống không bằng chết.
Dù sao, chửi bới Thánh Nhân như vậy sao còn có quả ngon để ăn?
Bạn cần đăng nhập để bình luận