Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1232 - Ngươi không biết thương hoa tiếc ngọc chút sao?

Dù sao nàng cũng không tin Lý Nguyên thật sự có thể đối phó lão lão.
Hơn nữa, nhìn quá trình đấu pháp hiện tại giữa Yến Xích Hà và lão lão, rõ ràng Yến Xích Hà đang ở thế hạ phong.
Nhưng Lý Nguyên lại nói Yến Xích Hà có thể đối phó lão lão, cũng không biết hắn dùng con mắt nào nhìn ra?
Rõ ràng bản thân nói đều là thật nhưng Nhiếp Tiểu Thiến lại không tin, Lý Nguyên cũng đành bất đắc dĩ.
“Chúng ta vẫn không nên đứng đây, chạy ngay đi, chúng ta đừng đứng đây cản trở nữa, cho dù Yến Xích Hà không phải là đối thủ của lão lão thì cũng tiện chạy trốn.”
Nhiếp Tiểu Thiến nói xong, không nói nhiều, lập tức kéo cổ tay của Lý Nguyên tiếp tục chạy xuống chân núi, vốn không cho Lý Nguyên cơ hội phản bác.
Lý Nguyên thấy thế, chỉ đành mặc cho Nhiếp Tiểu Thiến kéo tay hắn chạy đi.
Ninh Thái Thần vội vàng chạy theo: “Đợi ta với.”
Nhưng lão lão sẽ không mặc cho Nhiếp Tiểu Thiến chạy trốn.
Dù sao thì Nhiếp Tiểu Thiến cũng đã bị hắn hứa gả cho Hắc Sơn Lão Yêu.
Hắn nhìn thấy Phệ Hồn Huyết Chướng không tạo thành ảnh hưởng cho ba người họ, trong lòng cũng rất kinh ngạc.
Chỉ là giờ phút này phải đối phó với Yến Xích Hà, hắn bất chấp suy nghĩ nhiều, lập tức phân ra mấy con dạ xoa lệ quỷ từ trong mây đen đánh về phía ba người Tiểu Thiến.
Năm con dạ xoa lệ quỷ cao mười trượng nhanh chóng giết đến bên cạnh Lý Nguyên.
Mấy con dạ xoa lệ quỷ này không có thói quen nói nhảm, ba con dạ xoa trong số đó trực tiếp cầm âm Cốt Cương giết về phía Lý Nguyên và Ninh Thái Thần.
Hai con dạ xoa khác thì lại thò bàn tay cực lớn của bọn chúng bắt về phía Nhiếp Tiểu Thiến, có ý đồ bắt Nhiếp Tiểu Thiến đi.
Rất nhanh, Lý Nguyên, Ninh Thái Thần và Nhiếp Tiểu Thiến đã bị dạ xoa vây chặt.
Nhiếp Tiểu Thiến thấy vậy, không khỏi cảm thấy gấp gáp.
Nhưng nàng biết những dạ xoa lệ quỷ này đều là hung vật lão lào dùng mấy trăm năm thời gian, dùng vô số hồn phách nuôi dưỡng ra, thực lực cường hãn vô cùng.
Nàng đối phó một con là đã kiệt sức, chứ đừng nói là năm con.
Phải làm sao đây?
Lẽ nào hôm nay phải chết ở nơi này sao?
Trong lòng Nhiếp Tiểu Thiến gấp gáp, tốc độ không chút chậm lại, nàng vừa chặn Lý Nguyên ở phía sau, vừa sử dụng thuật dời núi đánh về phía con dạ xoa gần đó nhất. Mặc dù rõ ràng Lý Nguyên đã nói hắn là tu sĩ, nhưng Nhiếp Tiểu Thiến vẫn xem hắn là công tử yếu mềm.
Vốn tu vi của Nhiếp Tiểu Thiến rất thấp, mặc dù cái mà nàng thi triển là thuật dời núi, nhưng nàng hoàn toàn không dời được một ngọn núi, cùng lắm chỉ có thể dời mấy tảng đá nhỏ đập vào dạ xoa mà thôi.
Nàng cũng không muốn dùng chút pháp thuật nhỏ này đả thương dạ xoa, chỉ là hy vọng có thể ngăn cản dạ xoa, tiện cho nàng và Lý Nguyên chạy trốn.
Còn về Ninh Thái Thần, nàng lại chẳng quan tâm.
Ninh Thái Thần: “...”
Nhưng điều khiến Nhiếp Tiểu Thiến trợn mắt cứng lưỡi là sau khi nàng sử dụng thuật dời núi, lại thật sự có một ngọn núi cao vạn mét giáng ầm ầm từ trên trời xuống, trực tiếp đè năm con dạ xoa ở dưới chân núi, ép thành bột mịn.
Nhiếp Tiểu Thiến thấy thế thì lập tức ngây ra.
Nàng ngây ngốc nhìn tay mình, lại nhìn ngọn núi cao đột nhiên xuất hiện trước mắt, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Bản thân trở nên lợi hại từ khi nào vậy?
Vậy mà có thể di chuyển ngọn núi cao như vậy?
Còn cao hơn Tù Thủy sơn ở chùa Lan Nhược gấp mười lần.
Cho dù là lão lão cũng không có bản lĩnh này đúng không?
Lẽ nào ta thật ra là thiên tài tu luyện tuyệt thế? Hôm nay thiên phú được thức tỉnh sao?
Chẳng những Nhiếp Tiểu Thiến bị khiếp sợ mà ngay cả lão lão cũng bị một ngọn núi cao đột nhiên đập xuống làm cho khiếp sợ, khiến cho động tác trong tay hắn chậm đi nửa nhịp.
Kết quả bị Yến Xích Hà nắm lấy cơ hội, một kiếm chém trúng bả vai của lão lão, khiến một cánh tay của lão lão trực tiếp bị chém thành hai.
Máu tươi màu xanh biếc chảy ra, đau đến mức sắc mặt của lão lão đều vặn vẹo.
Chính cái gọi là nhân lúc hắn bệnh muốn mạng hắn, Yến Xích Hà thấy lão lão bị thương, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội khó có được này, lập tức cầm kiếm giết tới.
Một cánh tay của lão lão bị chém đã tổn thương nguyên khí, lập tức luống cuống tay chân khi đối mặt với công kích của Yến Xích Hà, rất nhanh, trên người hắn đã bị Yến Xích Hà đâm trúng mấy kiếm, trở nên tràn ngập nguy cơ.
Thụ yêu lão lão không dám đánh tiếp với Yến Xích Hà, hắn vội vàng dùng thuật độn thổ chạy trốn.
Yến Xích Hà nhanh chóng mất đi khí tức của lão lão.
Nhưng hắn cũng không vì vậy mà thất vọng, mà trực tiếp bay đến cây hòe vạn năm phía sau chùa Lan Nhược, sau đó không chút do dự đánh liên tiếp hơn mười chưởng tâm lôi về phía cây hòe mười mấy người mới có thể ôm hết, trực tiếp bổ cây hòe thành bột mịn.
Bầu trời vốn tối tăm cũng bởi vì cây hòe bị phá hủy mà trở nên sáng sủa.
chùa Lan Nhược luôn tràn ngập âm khí cũng trực tiếp biến mất.
Chỉ là, âm khí biến mất, ánh mặt trời chiếu xuống, khiến cơ thể quỷ hồn của Nhiếp Tiểu Thiến không chịu nổi.
Nàng chỉ thấy bản thân đau đớn khó chịu như tiến vào trong chảo dầu.
Cơ thể quỷ hồn cũng có dấu hiệu tan chảy.
“A, ta vẫn chưa thể nhìn thấy ánh mặt trời.”
Nhiếp Tiểu Thiến dùng bàn tay chặn ánh nắng chói chang, hoảng sợ kêu lên.
“Soạt!”
Ngay khi Nhiếp Tiểu Thiến không biết phải làm sao, thì đột nhiên nàng cảm thấy sắc trời tối sầm lại, kèm theo một luồng khí lạnh quanh người khiến nàng thoải mái không nói nên lời.
Cơ thể quỷ hồn vốn sắp tan chảy, chẳng những ngừng tiêu tan mà dường như trở nên càng ngưng thật.
Nàng lấy lại tinh thần, ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là Lý Nguyên cầm chiếc ô giấy dầu che ánh mặt trời cho nàng.
Chiếc ô giấy dầu này có màu trắng làm nền, bên trên vẽ một bông hoa đào đỏ tươi, trông rất đẹp và tinh tế.
Nhưng một chiếc ô giấy nho nhỏ thì sao có thể chặn được sự tổn thương do ánh mặt trời mang đến?
Nhiếp Tiểu Thiến hơi nghi ngờ.
“Ngây ra đó làm gì, tự cầm đi chứ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận