Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2157 - Thân phận có tôn quý như ta không?

Những người khác nghe vậy thì lập tức mặt mày nghi ngờ nhìn Lý Nguyên và Mai Thiên Vũ.
Bọn họ cảm thấy phân tích của Lý Đại hơi có lý.
Lẽ nào Lý Nguyên này thực sự là được nhờ cậy sao?
Dù sao mọi người đều cảm thấy, tuy cửa tiệm này là hắc điếm nhưng Lý Nguyên vẫn luôn tin tưởng chủ quán.
Vì sao hắn lại tin tưởng như vậy?
Điều này cũng quá khiến cho người ta nghi ngờ.
Lúc này lão Hình mới mở miệng ra nói giúp cho Lý Nguyên: “Lý công tử chắc chắn không phải được ủy thác đâu, với thân phận của Lý công tử thì sao có thể để người ta coi như đệm lót được.”
Lý Đại khinh thường nói: “Hắn thì có thể có thân phận gì được chứ? Thân phận có tôn quý như ta không?”
Ặc!
Lão Hình không phản bác được.
Nữ nhi của Lý Nguyên chẳng qua chỉ là cung nữ bên người nữ hoàng bệ hạ, khẳng định không có thân phận tôn quý như Lý Đại.
Mai Thiên Vũ thấy Lý Đại nghi ngờ Lý Nguyên là kẻ lừa đảo thì tức giận đến nỗi thật muốn vả cho Lý Nguyên hai cái bạt tai.
Quả nhiên là thế, không có trí thông minh của Conan nhưng luôn muốn học Conan đi suy luận.
Toàn bộ suy luận đều sai, thế mà hắn còn dương dương đắc ý nữa chứ.
Thật là ngu có bản lĩnh.
Mai Thiên Vũ nhìn Lý Đại đang dương dương tự đắc, lạnh giọng nói: “Không phải ngươi mới vừa nói nếu như cái bình này có thể mở ra thiên tài địa bảo thì ngươi sẽ ăn cái bình này sao? Sao ngươi còn chưa ăn đi? Lẽ nào muốn bảo người ta đút cho ngươi ăn à?”
Lý Đại đen mặt nói: “Ngươi thế này là gian lận, đương nhiên không thể tính rồi.”
Mai Thiên Vũ khinh bỉ nói: “Thật đúng là làm mất thể diện hoàng thất mà, nói chuyện không giữ lời gì cả, không có một tí gánh vác trách nhiệm nào, không giống nam nhân.”
Lý Đại bị mắng đến mặt mày đỏ bừng:
“Sao ta lại không giống nam nhân hả? Không phải là ăn bình thôi sao? Cái này có là cái gì, ta ăn là được.”
Lý Đại đùng đùng nổi giận cầm cái bình đã được mở ra đó lên, một quyền đánh nát, sau đó cầm một mảnh vụn lên lập tức bỏ vào trong miệng bắt đầu nhai “rốp rốp.”
Lý Đại chính là tu sĩ Kim Tiên kỳ, cho dù có ăn kim nuốt sắt thì cũng không có vấn đề chứ huống chi là ăn cái bình.
Lý Đại rất nhanh đã nuốt cả cái bình vào bụng.
“Ực.”
Hắn nấc một cái, sau đó nói với Mai Thiên Vũ: “Lần này vừa lòng chưa? Nhưng ta ăn bình chỉ là để thực hiện lời hứa của ta, ta vẫn cảm thấy vừa rồi ngươi đang gian lận.”
“Nếu như nàng không có gian lận thì sao?”
Lý Nguyên đột nhiên mở miệng hỏi Lý Đại.
Lý Đại dùng quạt chỉ vào những cái bình xung quanh, nói: “Vậy thì ta sẽ ăn hết bình của cả một gian phòng này.”
Chíu!
Đúng vào lúc này, trong căn phòng đột nhiên phát ra ánh sáng đỏ chói mắt.
Thì ra đúng vào lúc này, có một vị vừa rồi nhân lúc náo nhiệt đã mua một cái bình, không nhịn được tò mò mở cái bình mà hắn mua ra.
Kết quả trong nháy mắt tấm vải đỏ của cái bình được mở ra, trong bình lập tức phát ra một luồng sáng đỏ, khiến cho những người xung quanh giật mình.
“Ối, cái bình này có biến.”
“Trời ạ, chẳng lẽ lại có người mở ra một kiện bảo bối?”
“Dị tượng này, linh khí này, đồ vật trong bình khẳng định không tầm thường.”
“Mau nhìn xem mở ra cái gì rồi?”
Người mở bình là một nam tử trung niên đội mũ ô sa.
Lúc này hắn đã vui sướng không khép được miệng.
Không hề có bất kỳ do dự nào, hắn một quyền đập vỡ bình.
Tức khắc, một thanh bảo đao lóe ra hồng quang, xuất hiện trước mắt mọi người.
Bảo đao có hình dạng trăng khuyết, dài ba xích ba tấc, toàn thân đỏ thẫm, tựa như có hỏa diễm từ trên lưỡi đao tràn ra.
Trên thân đao còn hiện đầy thần văn.
Nhìn qua vô cùng hoa lệ.
“Thần văn tổng cộng có hai mươi tám đường, đây là một món pháp bảo trung phẩm.”
Trong đám người, có người la lớn.
Ầm!
Người xung quanh nghe vậy, không khỏi càng thêm kích động.
“Đm, không nghĩ tới thế mà mở ra một món pháp bảo trung phẩm.”
“Tuy không được như kim đan cực phẩm vừa rồi, nhưng cũng đã cực kỳ tốt, làm sao cũng có thể đáng giá mười vạn miếng linh thạch.”
“Xác suất hồi báo này cao quá rồi.”
“Lão bản lừa đảo chỗ nào, ta cảm thấy hắn rõ ràng là nhà từ thiện, đây là tới làm từ thiện.”
“Ta cũng muốn mua bình.”
“…”
Lúc này, nhiệt tình của những người chung quanh đối với việc mua bình, trở nên càng tăng vọt.
Mọi người chen lấn lấy ra túi tiền, chuẩn bị mua bình của Mai Thiên Vũ, sợ bình bị người khác mua hết.
Mai Thiên Vũ thấy thế, miệng đều sắp cười đến không khép lại được.
Bây giờ, sẽ không có người nào nói ta là tên lừa đảo nữa chứ?
Nàng vừa lấy tiền, vừa phát bình, vừa đắc ý nhìn về phía Lý Đại.
Mà Lý Đại thì sao, lúc này hắn đã choáng váng.
Hắn nhìn thanh hỏa diễm đao kia, ánh mắt tràn đầy mê man.
Hắn không nghĩ tới, chính mình vừa nói, nhất định không thể có người nào mở ra bảo bối từ trong bình nữa, lời này vừa dứt, vậy mà có người lần nữa từ trong bình mở ra pháp bảo.
Vả mặt.
Vả mặt sâu sắc!
Chẳng lẽ, giống như có người nói, lão bản này không phải kẻ lừa đảo, mà là nhà từ thiện?
Nếu không phải nhà từ thiện, làm sao trong bình này lại liên tiếp mở ra hai món bảo vật trân quý như vậy được?
Bán mấy vạn cái bình cũng sẽ không kiếm lại được tiền của hai món báu vật này!
“A, ta mở ra một khối Huyền thiết chi tinh này.”
Lúc Lý Đại đang sững sờ, trong đám người lại có người kêu lớn.
Khoé miệng Lý Đại giật giật, vội vàng theo tiếng kêu nhìn qua.
Chỉ thấy một nam nhân trung niên để râu cá trê, trong tay đang cầm một cái bình sành, phía trên bình sành lại nổi lơ lửng một khối kim loại màu đen tím to bằng miệng chén.
Nhìn đường vân và và phẩm chất của kim loại, khối kim loại này chính là một loại vật liệu pháp bảo trong luyện chế đao kiếm —— Huyền thiết chi tinh.
Khối Huyền thiết chi tinh này, tuy không trân quý bằng kim đan cực phẩm và pháp bảo trung phẩm, nhưng cũng đáng giá không ít tiền.
Dù sao, so với phí tổn một trăm lượng bạc, là kiếm bộn rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận