Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 941 - Hai thành viên mới trong nhóm chat

Lý Nhị xem điệu múa của Hằng Nga, chỉ cảm thấy trước kia xem điệu múa cung đình không có linh hồn và ý vị gì cả.
Bỗng nhiên hắn cảm thấy đối mặt với cuộc sống thần tiên này dường như Đế Vương cũng không còn thơm nữa.
Trong nhóm chat Vạn Giới.
Các thành viên đang trò chuyện qua lại từng câu.
Lâm Kỳ Kỳ: “Đã lâu nhóm trưởng không ngoi lên rồi.”
Stark: “Đúng vậy, không biết nhóm trưởng bận cái gì?”
Lâm Cửu: “Có thể nhóm trưởng đến thế giới khác dạo chơi hồng trần rồi.”
Diệp Tiên Đế: “Nhóm trưởng có thể đạt tới tu vi như hiện giờ, thiên tư và siêng năng đều không thể thiếu, ta cảm thấy hẳn là hắn đang bế quan tu luyện.”
Thần bút thư sinh Lữ Lạc Đệ: “Từ sau khi ta vào nhóm, chưa từng nhìn thấy nhóm trưởng, nhóm trưởng thật sự lợi hại như các ngươi nói sao?”
Nữ hề: “Nhóm trưởng đẹp trai không? Không phải là ông già đó chứ?”
Thần bút thư sinh Lữ Lạc Đệ và nữ hề Harley Quinn đều là người mới gia nhập nhóm chat Vạn Giới trong khoảng thời gian này.
Ngay lúc mọi người đang trò chuyện, đột nhiên một tin nhắn nhóm xuất hiện trên trang chat.
“Ting, nhóm trưởng Lý Nguyên đang phát sóng trực tiếp, có muốn nhấp vào xem không?”
“Trời ạ, vậy mà nhóm trưởng lại phát sóng trực tiếp.”
Vẻ mặt Lâm Kỳ Kỳ vui mừng, không chút do dự nhấp vào xem.
Stark, Lâm Cửu, Diệp Tiểu Phàm cũng bấm vào xem.
“Cuối cùng cũng nhìn thấy nhóm trưởng thần bí này.”
Trên mặt nữ hề lộ ra vẻ vui mừng, cũng tò mò nhấp chuột xem.
Một cửa sổ video xuất hiện trong đầu của nữ hề.
Vẫn chưa thấy rõ nội dung video, nàng đã nghe thấy một tiếng đàn dễ nghe, uyển chuyển du dương, linh hoạt kỳ ảo bay vào trong tai.
Âm sắc này vô cùng đặc biệt, không giống các loại nhạc cụ trước đây nữ hề từng nghe, có chút giống đàn hạc, nhưng trầm thấp hơn, còn uyển chuyển hơn đàn hạc đôi chút.
Giai điệu này cũng rất dễ nghe, sinh động du dương hơn tất cả âm nhạc trong buổi hòa nhạc mà Harley đã nghe trước đây.
Trong tiếng đàn duyên dáng, nàng cảm thấy bản thân cứ như biến thành một con hồ điệp tao nhã tự tại, không câu nệ, yên tĩnh xa xôi, bay múa nhẹ nhàng dưới ánh trăng.
Ừm, cầm gậy bóng chày múa xiêu vẹo.
Trong mắt Harley lộ ra một tia kinh ngạc, không biết đại sư âm nhạc nào mới có thể diễn tấu ra giai điệu tuyệt vời vô song như vậy?
Nàng vội vàng nhìn vào video.
Hình ảnh trong video hơi tối, có lẽ là ban đêm.
Chỉ là, với chất lượng hình ảnh siêu rõ ràng của video cùng với ánh trăng trong suốt, Harley vẫn nhìn thấy hình ảnh trong video rõ ràng.
Đây là một tiểu viện cổ điển, viện âm u yên tĩnh.
Trong sân, một nhóm người mặc trang phục bí ẩn ngồi xung quanh một chiếc bàn tròn.
Nhưng sự chú ý của Harley trực tiếp bị bóng dáng nhảy múa nhẹ nhàng trên đất trống đó thu hút.
Đối phương giống như một tinh linh, áo dài phiêu phiêu giống như du long, dáng người uyển chuyển thướt tha, nhẹ nhàng tựa như không xương, đôi mắt đẹp sinh động không sao tả xiết.
Harley chưa từng nghĩ đến một người lại có thể múa đẹp như thế, mặc dù cũng là nữ nhân, nhưng nàng cảm thấy nàng đã yêu phải nữ tử linh động như tinh linh này.
Bản thân muốn bẻ cong nàng.
Sau đó lái xe mô tô điên cuồng chở nàng chạy trong thành phố, để nàng lớn tiếng hét lên.
Hơn nữa còn phải để nàng múa cho mình một điệu.
Đợi đã... vẫn là khoan bẻ cong.
Harley đột nhiên thấy rõ nam tử đánh đàn bên cạnh, ánh mắt lập tức tràn ngập tinh quang.
Nàng cảm thấy, so với nữ tử tinh linh thướt tha đó, vẫn là nam nhân này hợp khẩu vị của nàng hơn một chút.
Tao nhã đẹp trai, thong dong bình tĩnh, giống như quý công tử tao nhã ga lăng bước ra từ thời Trung cổ.
Harley chưa bao giờ thấy nam tử đẹp trai như vậy, quý công tử Bruce Wayne của gia tộc Waynne cũng không sánh được, tên hề cũng không sánh được.
Nếu như dùng một con dao rạch lên mặt của nam tử nõn nà này, sau đó vẽ thành mặt chú hề, ta chắc chắn sẽ thành công quên đi tên hề.
Nghĩ đến đây, cơ thể của Harley hưng phấn không khống chế được run rẩy.
Chỉ là, sau khi mặt hắn bị rạch, sẽ khóc lóc kêu mẹ chứ?
Hi hi hi!
Harley nhìn bóng dáng của Lý Nguyên, trên mặt lộ ra ý cười.
Sáng lạn, cộng thêm điên cuồng.

Mãi đến khi vũ khúc chấm dứt thì mọi người trong nhóm chat mới lấy lại tinh thần từ trong kinh diễm và say mê.
“Trời ạ, điệu múa này quá đẹp. Ngọc Cầm cũng êm tai dễ nghe. Rạn nứt JPG.”
Lâm Kỳ Kỳ.
Stark: “Yêu rồi, yêu rồi, trong vòng một phút, ta muốn tất cả thông tin của nữ sĩ đó.”
Thần bút thư sinh Lữ Lạc Đệ: “Khúc này điệu múa này chỉ có ở trên trời, nhân gian có thể được nghe mấy lần chứ.”
Lâm Cửu: “Hôm nay có thể thưởng thức kỹ năng múa và âm nhạc tuyệt vời như vậy, đời này không uổng nữa.”
Nữ hề: “Ta tuyên bố từ nay về sau nam nhân chơi đàn đó là của ta, các ngươi không ai được dành với ta.”
Lâm Cửu: “Không ai cướp với ngươi đâu.”
Stark: “Ta không dám cướp với ngươi.”
Thần bút thư sinh Lữ Lạc Đệ: “Ta không có hứng thú tranh giành với ngươi.”
Nữ hề: “Xem như các ngươi thức thời. Cười đắc ý JPG.”
Lâm Kỳ Kỳ: “@Nữ hề. Người mới đừng quá ngông cuồng, đó là nam nhân mãi mãi ngươi cũng không có được.”
Stark: “@Nữ hề. Ta cũng là nam nhân ngươi mãi mãi không có được.”
Nữ hề: “Stark, con nít qua một bên, ngươi không phải là gu của tỷ.”
Nữ hề: “Lâm Kỳ Kỳ, tại sao ngươi lại nói ta mãi mãi không có được hắn?”
Thần bút thư sinh Lữ Lạc Đệ: “Đúng rồi, ai là nhóm trưởng? Trong video có nhóm trưởng không?”
Lâm Kỳ Kỳ: “Nhóm trưởng chính là nam tử đánh đàn.”
Lữ Khinh Hầu vô cùng kinh ngạc: “Nhóm trưởng còn trẻ như vậy sao?”
Lâm Cửu: “Không trẻ, nhóm trưởng đã sống mấy vạn tuổi rồi.”
Harley nhìn thấy tin tức này, trên mặt cũng lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc.
Nàng không ngờ nam tử đánh đàn đẹp trai vô song, tao nhã đó chính là nhóm trưởng thần bí khó lường mà mọi người vô cùng sùng bái, nói đến là khen không dứt miệng.
Bất ngờ quá rồi.
Cảm giác khí chất không giống!
Hắn thực sự lợi hại như mọi người nói sao? Còn sống mấy vạn năm?
Bạn cần đăng nhập để bình luận