Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1372 - Phát hiện của Lão Tử

Đối phương có mái tóc ngắn, mặc một quần áo kỳ lạ, trông giấy quần áo ngắn của nông dân, nhưng chất liệu và cách chế tác tinh xảo hơn quần áo của nông dân nhiều.
Lão Tử thoáng quan sát ngân cước của đối phương, không được xem là quá tốt nhưng cũng không quá kém.
Rất bình thường.
Nhưng mà trong thức hải của đối phương, có một khu vực được một tầng đạo văn thần bí bao bọc, cho nên Lão Tử không thể tra được quá khứ vị lai của hắn, Vận Mệnh Luân Hồi.
Đoạn đạo văn này vô cùng huyền ảo, vô cùng quỷ dị, nó cùng là một mảnh thần thức của nam tử, nhưng Lão Tử lại không hiểu tại sao, hắn không cách nào xem được.
Ánh mắt Lão Tử lập tức trở nên kinh ngạc.
Không biết, đoạn đạo văn trong thần thức hải của nam tử này rốt cuộc là cái gì?
Nghĩ chút, thân hình Lão Tử lóe lên, ngay lập tức xuất hiện trước mặt Lâm Mặc. Lâm Mặc đang đi không biết sao lại bị một lão già râu tóc bạc phơ chắn đường.
Lão già này mặc một bộ đạo bào màu xám, tay cầm phất trần, tiên phong đạo cốt, khí độ bất phàm.
Khiến cho Lâm Mặc nghi ngờ đó là, hắn vậy mà lại không nhìn thấy, đối phương xuất hiện như trước mặt mình bằng cách nào.
Tựa như đối phương từ hư không xuất hiện vậy.
Chẳng lẽ vừa rồi ta suy nghĩ quá nhập thần rồi?
Lâm Mặc dời qua bên cạnh vài bước, chuẩn bị né đối phương ra.
Nhưng hắn phát hiện, đạo nhân vẫn chắn trước mặt hắn như cũ.
Mấu chốt là hắn không thấy đối phương di chuyển.
Chuyện này, dù Lâm Mặc có chậm hiểu đi nữa cũng biết đạo nhân này không phải người bình thường.
Nghĩ lại ở thế giới này, Thần Tiên bay đầy trời, Đại La không bằng chó.
Lâm Mặc lập tức trở nên nghiêm túc.
“Đạo trưởng, ngươi chắn đường ta rồi.”
Lâm Mặc bất động thanh sắc nói với Lão Tử.
Lão Tử tay khoác phất trần, vẻ mặt mỉm cười nói: “Lão đạo là có vài chuyện muốn thỉnh giáo tiểu hữu, nên mới cản đường của tiểu hữu. Kính xin tiểu hữu thứ lỗi.”
Lâm Mặc nhướng mày, không biết Đạo nhân này muốn hỏi hắn chuyện gì. Với lại ai lại trên đường lớn tùy tiện tìm một người lạ hỏi chuyện?
“Đạo trưởng muốn thỉnh giáo chuyện gì?”
Lâm Mặc kiên nhân nói.
Lão Tử nhìn thẳng vào mắt Lâm Mặc, trực tiếp hỏi nghi vấn trong lòng mình: “Đoạn đạo văn trong đầu tiểu hữu là cái gì?”
Lâm Mặc nghe vậy nhưng bị sét đánh, tâm thần không khỏi rúng động.
Hắn cố gắng khống chế tâm tình của bản thân như vậy mới không làm bản thân bị thất thố trước mặt mọi người. Hắn không ngờ, đạo nhân này sẽ hỏi hắn vấn đề này.
Lẽ nào đối phương phát hiện ra bàn tay vàng rồi?
Nhưng sao có thể?
bàn tay vàng hòa thành một thể với ta, người khác sao có thể phát hiện được?
Lâm Mặc không thể chấp nhận được sự thật kinh người này.
“Đạo trưởng nói cái gì, ta, ta không hiểu lời đạo trưởng nói lắm, ta còn có việc, đi trước.”
Lâm Mặc vừa giả ngu vừa muốn tránh khỏi tên đạo sĩ kỳ lạ này.
Bản năng hắn cảm thấy nguy hiểm.
Nhưng mà, không có sự cho phép của Lão Tử, Lâm Mặc sao có thể rời khỏi được?
Lâm Mặc đi tới đâu, tốc nhanh như thế nào, Lão Tử vẫn như cũ không nhanh không chậm đi bên cạnh hắn.
Thông qua phản ứng của Lâm Mặc, Lão Tử đã xác định được Lâm Mặc thừa biết trong đầu hắn có đạo văn bí ẩn.
Lâm Mặc không tránh được lão đạo sĩ, gấp đến nỗi đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, trong lòng vô cùng khiếp sợ.
Hắn không biết nên làm thế nào cho phải.
Người này rốt cuộc là ai?
Sao lại kỳ quái như vậy?
“Đạo trưởng, sao ngươi cứ phải đi theo ta?”
Lâm Mặc mặt đầy bất đắc dĩ nói.
“Ngươi không biết hay sao còn hỏi?”
Lão Tử cười híp mắt nói.
Lâm Mặc: “…”
“Ta thật sự không biết đạo trưởng đang nói gì mà!”
Hắn chỉ có thể đánh chết không thừa nhận.
Dù sao thì Kim Chỉ Thủ, xuyên không, thế giới Phù Dao cũng là bí mật lớn nhất của hắn. Nếu bị bại lộ, còn không phải bị cắt miếng đem đi nghiên cứu à?
Nghĩ tới là thấy sợ.
Lão Tử vẻ mặt hiền hòa an ủi Lâm Mặc: “Tiểu hữu không cần phải khiếp sợ, lão phu chỉ là hiếu kì mà thôi, xem đạo văn kia phi phàm cỡ nào, lão tử sẽ không làm như thế với tiểu nữa đâu.”
Lâm Mặc lau mồ hôi trên trán: “Ta không có sợ, ta thật sự không biết đạo văn gì hết.”
Trong lòng Lâm Mặc sợ muốn chết rồi, lão đạo sĩ này làm thế nào cũng không tách ra được!
Rốt cuộc hắn từ đâu chui ra vậy?
Vận khí của ta sao xui xẻo đến vậy chứ, gặp phải tên biến thái này hắn lại còn nhìn thấy bàn tay vàng!
Lão Tử nói: “Tiểu hữu không cần phải phủ nhận, ngươi nói thật cho ta biết cũng không có gì bất lợi. Nếu tiểu hữu không nói, sau này gặp phải tu sĩ khác tâm thuật bất chính, đây mới thật sự nguy hiểm. Đến lúc đo nguyên thần của tiểu hữu sẽ bị kẻ xấu rút ra, dùng liệt diễm tách đoạn đạo văn đó ra, có thể tưởng tượng được sẽ thống khổ như thế nào.”
Cái gì?
Rút nguyên thần ra?
Còn có thể tách bàn tay vàng ra?
Chuyện này cũng quá kinh khủng đi?
Trong lòng Lâm Mặc tràn đầy sợ hãi.
Thế giới này nguy hiểm đến vậy sao?
Không tách khỏi được Lão Tử, Lâm Mặc không còn cách chỉ có thể dừng lại.
Hắn hỏi Lão Tử: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Lão Tử hất phất trần một cái, nhàn nhạt nói: “Mọi người gọi ta là Ngọc Thanh Đạo Đức Thiên Tôn.”
Lâm Mặc trợn tròn hai mắt: “Chưa nghe nói qua.”
Khóe miệng Lão Tử giật giật, chỉ cảm thấy vừa rồi đúng là phí công.
Hắn hơi tức giận với Lâm Mặc, hỏi: “Ngay cả tên ta mà ngươi cũng không biết, ngươi có phải người của thế giới này đúng không?”
Trong lòng Lâm Mặc hoảng hốt.
Hỏng rồi, làm sao hắn biết ta không phải người của thế giới này?
Chẳng lẽ ta bị bại lộ rồi?
Ngọc Thanh Đạo Đức Thiên Tôn?
Rất nổi tiếng ở thế giới này sao?
Tuy trong lòng khiếp sợ không thôi nhưng Lâm Mặc cố gắng duy trì sự trấn định.
Hắn mạnh miệng nói: “Sao ta lại không phải người của thế giới này? Ngươi tưởng ngươi là Thánh Nhân thì ai cũng phải biết à?”
Mặc dù đã cố gắng duy trì sự trấn định, nhưng ý nghĩ và tư duy của hắn đã được đạo văn bao bọc, Thánh Nhân không thể nào tra được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận