Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 120 - Phong Đô Đại Đế? Không lạ gì (2)

Lý Nguyên bất đăc dĩ lắc đầu, chỉ đành tự mình làm.
“Hậu Thổ tỷ tỷ, cuối cùng ngươi cũng thoát khỏi giam cầm, chúc mừng chúc mừng.” Đát Kỷ thấy Hậu Thổ thì cao hứng chắp tay nói.
Hậu Thổ thấy y phục kỳ lạ của Đát Kỷ, hai tay còn dính đầy bột mì thì không khỏi sửng sốt.
“Ngươi đang mặc cái gì vậy?”
Đát Kỷ vừa nói chuyện với Hậu Thổ vừa nói: “Ca của ta gọi đây là trang phục đầu bếp, khi nấu cơm phải mặc như vậy.”
“Các ngươi còn nấu cơm sao?” Vẻ mặt Hậu Thổ ngạc nhiên: “Không phải các ngươi đã ích cốc từ lâu rồi sao?”
Đát Kỷ nói: “Ca ta nói, nếu người không ăn thì sống có khác gì cá?”
“Ca của ngươi đúng là… ừm, đặc biệt!” Hậu Thổ phá thiện, suy nghĩ và tính cách của Lý Nguyên khác hoàn toàn với người nàng từng tiếp xúc, vô cùng đặc biệt, lại có một sức hấp dẫn vô hình.
“Đúng lúc Hậu Thổ tỷ tỷ tới, ca ca của ta đang làm khoai tây chiên, nghe nói ăn rất ngon.”
Hậu Thổ không biết khoai tây chiên là cái gì, hơn nữa nàng không có hứng thú với ăn.
Hậu Thổ nhớ đến chuyện trà Ngộ Đạo, lập tức khẽ nói với Đát Kỷ: “Đát Kỷ, ngươi đưa cho ta lá trà quý giá như vậy, sao lại không nhắc nhở ta? Lại hại đồng tử của ta lấy ra chiêu đãi người khác.”
Nghĩ đến đây, Hậu Thổ đã cảm thấy ruột gan bắt đầu đau.
Ðát Kỷ mờ mịt nói: “Lá trà kia có cái gì trân quý cũng dễ uống chút, ta còn thường xuyên dùng nó làm trà trứng.”
Ùm! Hậu Thổ lập tức lảo đảo té ở trên mặt đất.
Nàng khiếp sợ nhìn chằm chằm Ðát Kỷ, kêu lớn: “Cái gì, ngươi lại lấy trà ngộ đạo làm trà trứng, chính là trứng rồng sao?”
Ðát Kỷ lắc đầu nói: “Trứng rồng cái gì, là... Trứng gà ung, chẳng qua mùi vị không tệ.”
Vừa nói, Ðát Kỷ giật khóe miệng.
Cũng có chút muốn ăn.
Hậu Thổ chịu đả kích, chỉ cảm thấy tâm can tỳ phổi thận đều đang đau.
Trong lòng nàng điên cuồng gào thét nói: “Đương nhiên không sai, đây chính là trà ngộ đạo!”
Ðát Kỷ nghi ngờ nói: “Đúng rồi, trà ngộ đạo là cái gì, rất trân quý sao? Làm sao ta chưa nghe nói qua?”
Hậu Thổ nén đau lòng, ra vẻ bình tĩnh nói: “Cũng không trân quý, nó chỉ là lá trà của cây trà ngộ đạo cực phẩm Hỗn độn linh căn, có thể khiến người ta tiến vào trạng thái giác ngộ, Hồng Hoang chúng ta không có, cũng chỉ trong Hỗn Độn có một gốc cây như vậy, ngươi đi đi dạo mười mấy lượng kiếp vô lượng trong Hỗn Độn, có khả năng thấy nó!”
Ùm! Lần này đến phiên Ðát Kỷ lảo đảo một chút.
Gần như nàng không nghĩ thứ nàng lấy ra làm trà trứng quá trân quý như vậy.
“Ôi trời, Hỗn Độn linh căn, ca ca thối, ngươi đã làm gì?”
Ðát Kỷ ngửa mặt lên trời gầm hét.
Lý Nguyên đang cắt miếng khoai tây chiên nghe thấy tiếng gầm gừ của muội muội, tay run lên, suýt nữa cắt vào ngón tay mình.
Muội muội này kêu la cái gì, cũng không thục nữ một chút nào! “Trách ca ngươi làm cái gì?”
Hậu Thổ không hiểu nhìn Ðát Kỷ.
Ðát Kỷ bi phẫn nói: “Đều là hắn dạy ta nấu trà trứng, nếu hắn không dạy ta nấu trà trứng như nào thì sao ta lam được, cũng không lãng phí nhiều trà ngộ đạo như vậy!”
Nghĩ đến bản thân lãng phí đến mười mấy cân trà ngộ đạo, Ðát Kỷ không khỏi ôm chặt trái tim nhỏ của mình, nàng cũng cảm thấy tim gan bắt đầu đau.
Hậu Thổ nghe vậy, lập tức hoàn toàn hết chỗ nói với hai huynh muội.
Đều là những người kiểu gì! Đang nói chuyện, hai người đi vào viện đầu tiên.
Hậu Thổ nhìn thấy biển hoa đầy viện, lập tức ngây ngẩn cả người.
Sao ta lại thấy một hoa một thế giới, một lá lơ lửng: “Sao Hậu Thổ tỷ tỷ không đi?”
Ðát Kỷ thấy Hậu Thổ đột nhiên ngừng lại, lập tức khó hiểu hỏi.
Hậu Thổ chỉ vào biển hoa đầy viện: “Này, này…”
Ðát Kỷ chợt nói: “Ôi, tỷ tỷ bị vây trong Địa phủ đã lâu không nhìn thấy dùng, thế nên có phần kích động, hiểu được, ngươi muốn xem thì xem một chút!”
Hậu Thổ thấy biểu cảm Ðát Kỷ đã hiểu, rất muốn gõ cái đầu dưa của Ðát Kỷ một chút.
Xem trong đầu nàng có giả bộ hồ đồ hay không?
Ta kích động là bởi vì chưa từng thấy hoa sao?
“Làm sao những thứ hoa này lại là một thế giới Đại Thiên của người nào?”
Hai mắt Hậu Thổ trợn tròn, nháy mắt cũng không nháy mắt nhìn chằm chằm Ðát Kỷ hỏi.
Vẻ mặt Ðát Kỷ mờ mịt: “Ta không nhìn ra thế giới Đại Thiên.”
Ba! Hậu Thổ thấy Ðát Kỷ lại lộ ra một vẻ mặt mờ mịt, lập tức một cái tát chụp trên trán mình.
Mình cũng không rõ tại sao trên cõi đời này có thể có đồ ngốc hồ đồ như nhà mình.
Nàng nhẫn nại giải thích với Ðát Kỷ: “Những thứ hoa này, thật ra thì cũng là một thế giới Đại Thiên, chỉ có điều bị một luồng đạo văn đặc biệt phong ấn chặt dị tượng, không có Thánh Nhân không thể nhìn thấu.
“Thật sao?”
Ðát Kỷ còn có chút không dám tin tưởng bó hoa tươi của mình nhìn từ nhỏ đến lớn, dĩ nhiên là thế giới Đại Thiên gì đó.
“Ta lừa ngươi làm gì?”
Hậu Thổ trịnh trọng nhìn Ðát Kỷ.
Ðát Kỷ chỉ cảm giác đầu mình có chút choáng.
Trong một thời gian hơi không tiêu hóa được tin tức rung động này.
Ôi trời, dĩ nhiên những thứ hoa này là thế giới Đại Thiên! Nhưng những hoa này rõ ràng là ca ta đích thân trồng. Đúng rồi, còn có vài gốc cây dâm bụt và hoa baby là ta trồng.
Làm sao trưởng thành thành thế giới Đại Thiên? Chẳng lẽ, những thứ hoa này và hỗn độn linh căn của hậu viện giống nhau, cũng là ca ca thối trêu ghẹo đùa, rốt cuộc còn có bao nhiêu bí mật gạt ta? Tâm trạng Ðát Kỷ loạn chuyển, thật lâu không thể bình ổn.
“Ngươi còn không nói cho ta biết những thứ này… Hoa là ai trồng?”Hậu Thổ hỏi Ðát Kỷ.
Trong lòng Ðát Kỷ vừa động, nàng cảm thấy không thể nói cho người khác biết những hoa này là ca ca trồng, nếu không với tu vi của ca ca, gần như là không nói rõ, hơn nữa còn có thể dẫn đến nguy hiểm.
Nghĩ tới đây, Ðát Kỷ lập tức nghi ngờ lắc đầu nói: “Ta đây cũng không biết ai trồng, chúng ta đến ngôi nhà này, những hoa này đã ở đây rồi.”
“Phải không?”
Mặc dù giọng điệu Hậu Thổ nghi ngờ, chỉ là trong lòng tin lời nói của Ðát Kỷ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận