Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 608 - Lý Tú Ninh tặng bảo vật cho Lý Uyên

Lý Tú Ninh kinh ngạc trợn to mắt.
Lão bản lòng dạ đen tối này sao lại biết làm nhiều đồ như thế?
Lý Nguyên tiếp tục đọc tiểu thuyết với vẻ mặt bình tĩnh, không có ý muốn trả lời lại Lý Tú Ninh.
Lý Tú Ninh hồi hồn trở lại, nàng thương lượng với Lý Nguyên: “Vậy ngươi có nước rửa bát nào thừa ra không, bán cho ta một chút?”
Lý Nguyên lắc đầu: “Đều là tự mình dùng, không có dư thừa.”
Lý Tú Ninh nghe vậy, chỉ có thể tạm thời từ bỏ ý định mua nước rửa bát.
Nàng vội vàng về đến phủ công chúa Bình Dương, cũng không quan tâm thời gian đã muộn rồi, lập tức triệu tập nhà bếp của phủ công chúa, bảo bọn họ làm theo cách thức được ghi trên giấy viết thư, bắt đầu chế biến mì gói và xúc xích.
Trải qua một đêm vật lộn, buổi sáng ngày hôm sau, mì gói và xúc xích cuối cùng đã được làm ra thành phẩm.
Lý Tú Ninh hưng phấn nhìn một lượt, phát hiện mì tôm và xúc xích làm ra, vẻ ngoài không có quá nhiều khác biệt so với cái mà nàng ăn ở khách điếm của Lý Nguyên.
Nàng không khỏi vui mừng khôn xiết.
Xem ra, xúc xích thật sự là dùng thịt lợn thấp hèn chế biến ra.
Như thế thì, sẽ tiết kiệm được rất nhiều chi phí, càng thuận lợi sử dụng rộng rãi trong quân đội.
Lý Tú Ninh nóng lòng hãm cho mình ba miếng mì ăn liền, bốn cây xúc xích.
Nàng hôm qua ở chỗ Lý Nguyên bên kia, căn bản là không ăn đủ.
Sau này có thể tự mình làm rồi, cuối cùng có thể ăn một cách sảng khoái rồi.
Hừ hừ, ngươi sau này đừng hòng dùng mì gói và xúc xích, kiếm của ta thêm một đồng một hào nào nữa!
Lý Tú Ninh thầm thề.
Trong lúc chờ đợi mòn mỏi con mắt, cuối cùng chờ đến lúc mì hãm xong rồi, Lý Tú Ninh nóng lòng ăn một miếng lớn.
Hử, sao mà mùi vị không đúng?
Nàng phát hiện, mì gói và xúc xích tuy rằng vẫn là rất ngon, nhưng cũng chỉ là vị ngon giống như đồ ăn đầu bếp trong nhà mình bình thường làm ra vậy, mà lại không tươi ngon hấp dẫn được bằng bát mì gói ăn ở trong khách điếm kia, các tầng lớp phong phú, thèm chảy nước miếng.
Mì gói và xúc xích trong khách điếm, giống như trong tưởng tượng của nàng, thuộc về những món ăn quý hiếm và lạ miệng của Tiên cung, giống như Quỳnh Tương Ngọc Dịch vậy, khiến người ta có dư vị vô cùng.
Rốt cuộc là vấn đề ở đâu?
Lẽ nào Lão bản lòng dạ đen tối vẫn còn giấu đi một kỹ năng gì? Không viết ra phương thức chế biến thực sự?
Cũng đúng, phương thức chế biến mĩ vị như thế, hắn làm sao có thể bởi vì ta rửa bát cho hắn một lần mà tặng cho ta?
Đáng ghét! Bị hắn tính kế rồi!
Tuy rằng mì gói và xúc xích không ngon như của khách điếm, có điều vẫn là vô cùng ngon, rất nhanh, Lý Tú Ninh đã ăn sạch ba miếng mì gói và bốn cây xúc xích rồi.
“Ngon!”
Nàng vươn vai một cái đầy hưởng thụ, cũng không kịp nghỉ ngơi, lập tức cầm một cái túi có đựng một ít mì gói và xúc xích, rồi cưỡi tuấn mã đi về phía Thái Cực Cung.
Chuẩn bị để phụ vương và mẫu hậu cũng thử một chút mùi vị của mì gói và xúc xích.
Nàng đi một mạch đến Tử Thần Điện, đây là nơi mà Lý Uyên bình thường hay ở, đọc sách, xử lý chuyện triều chính.
Đi đến Ngự thư phòng của Tử Thần Điện, Lý Tú Ninh cuối cùng đã nhìn thấy Lý Uyên, đồng thời nàng phát hiện, đại ca Lý Kiến Thành, nhị đệ Lý Thế Dân, tam đệ Lý Nguyên Cát cũng đều ở đây, bàn bạc chuyện trên triều đình vẫn chưa xử lý xong.
Chỉ có điều, không khí bên trong thư phòng không được tốt lắm.
Lý Kiến Thành và Lý Nguyên Cát mượn danh nghĩa Đột Quyết thường xuyên xâm phạm biên giới, chuẩn bị điều nhân mã của Công Tôn Võ Đạt đi trấn áp làm cho Đột Quyết sợ hãi.
Có điều, Công Tôn Võ Đạt là nhân mã thuộc về Tần Vương phủ Lý Thế Dân, vẫn luôn hộ vệ sự an nguy của Lý Thế Dân.
Mục đích của Lý Kiến Thành và Lý Thế Dân, rõ ràng là nhân lúc này thực lực của Lý Thế Dân ở Lạc Dương đang suy yếu, hơn nữa còn là thực lực quân đội.
Lý Thế Dân dĩ nhiên không đồng ý điều Công Tôn Võ Đạt đi biên giới, bởi thế hai bên đang tranh luận gay gắt.
Chỉ có điều, Lý Uyên gần như hướng về Lý Kiến Thành, cũng có ý muốn điều Công Tôn Võ Đạt đi.
Dù sao thế lực của Lý Thế Dân quá lớn rồi, hắn có lòng muốn làm suy yếu một chút thực lực của Lý Thế Dân, tốt nhất có thể đạt được cân bằng với thực lực của Lý Kiến Thành và Lý Nguyên Cát, từ đó dễ bề cho hắn khống chế.
Chỉ là, tiếng tăm của Lý Thế Dân trong quân đội quá cao, vì để không quá chọc tức Lý Thế Dân, cho nên Lý Uyên biểu hiện không rõ ràng cho lắm, luôn muốn tìm một lí do hợp lý, để Lý Thế Dân tự mình đồng ý mới được.
Có điều, ý đồ của Lý Uyên, lại làm sao mà làm thỏa mãn được Lý Thế Dân? Điều này khiến Lý Thế Dân cảm nhận được một cảm giác nguy cơ rất mạnh.
Chính vào lúc này Lý Tú Ninh cực kỳ hứng thú đi vào bên trong thư phòng.
Nàng cũng cảm nhận được không khí ở bên trong thư phòng không tốt, nhưng lại cũng không biết nên giải quyết mâu thuẫn của hai bên như thế nào, chỉ có thể di chuyển sự chú ý của mọi người trước.
“Tằng tắng tăng tăng!”
Bởi thế, Lý Tú Ninh mang theo bộ dạng đến tặng bảo vật, giơ cao cái túi trong tay lên, xen ngang cuộc tranh luận của mọi người, nói: “Các ngươi đoán xem, trong chiếc túi này của ta đang đựng bảo bối gì?”
Lý Uyên nhìn con gái bảo bối của mình một cách đầy yêu chiều, hiếu kì hỏi: “Bên trong đó của người đựng cái gì?”
Lý Kiến Thành, Lý Thế Dân cũng tranh luận mệt rồi, cho nên nhân cơ hội này tạm thời ngừng cãi nhau, đều tò mò nhìn Lý Tú Ninh.
Lý Tú Ninh đắc ý nói: “Đây là một kỳ bảo mà ta vô tình phát hiện được, đảm bảo tất cả các ngươi đều chưa từng nhìn thấy.”
Lý Uyên cười đáp: “Trong thiên hạ này, còn có thứ mà bọn ta chưa từng nhìn thấy sao?”
Lý Kiến Thành cũng nói: “Bình Dương không cần úp úp mở mở nữa, mau mở ra cho bọn ta xem thử đây là kì vật gì đi, lại xứng đáng để cho ngươi đem vào trong hoàng cung.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận