Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 903 - Tuyệt vọng của Hỗn Độn Sai Cổ và Nê Côn (2)

Chính là Đát Kỷ.
“Cô cô, ngươi cũng đến rồi!”
Tiểu Tê Tử nhìn thấy cô cô tỏ ra vô cùng vui mừng.
Đát Kỷ nói: “Tam Tiêu bọn họ bỗng có chuyện đột xuất quay về Địa phủ rồi, ta cũng quay về tìm các ngươi để các ngươi đỡ phải nhớ ta quá.”
Tiểu Tê Tử nói: “Ban nãy ta còn nhìn thấy các Tam Tiêu tỷ tỷ đó.”
Tiểu Tê Tử giơ hai cái lồng chim trong tay lên giải thích: “Ta và phụ thân vừa đi bắt hai tên này về, con mao mao trùng này đã chạy đến Địa phủ, đúng lúc gặp được các Tam Tiêu tỷ tỷ.”
Đát Kỷ nhìn con vẹt và Hỗn Độn Sai Cổ tò mò hỏi: “Sao bọn nó chạy ra ngoài được?”
Tiểu Tê Tử ngượng ngùng cười hi hi một cái: “Do ta không cẩn thận thả bọn nó chạy đi.”
Đát Kỷ xoa đầu Tiểu Tê Tử: “Sao ngươi còn nghịch ngợm hơn cô cô của ngươi lúc nhỏ nữa vậy?”
Lý Nguyên nghe vậy không khỏi trợn mắt.
Chuyện mất mặt lúc nhỏ mà cũng không biết xấu hổ nói ra.
Hắn dặn dò Thược Dược: “Ngươi treo hai cái lồng chim này đàng hoàng. Mỗi ngày dùng Hỗn độn thần lôi giật bọn nó một canh giờ, kéo dài một lượng kiếp để cho bọn nó nhớ thật kỹ.”
Hỗn Độn Sai Cổ và Nê Côn nghe vậy cơ thể mềm nhũn ngồi phịch trong lồng chim, tâm trạng đầy thất vọng.
Kéo dài một lượng kiếp, mẹ ơi quả thật sống không bằng chết mà.
“Vâng, công tử.”
Thược Dược bình tĩnh gật đầu nhận lấy hai cái lồng chim đi đến hậu viện, vào trong một rừng trúc, nàng treo hai cái lồng chim dưới mái hiên.
Đang định bấm pháp quyết trừng phạt hai tên đào phạm này ngày hôm nay.
Nê Côn thấy vậy vội vàng nói: “Thược Dược đại tỷ, mọi người cũng đã quen biết nhau lâu như vậy rồi, có thể châm chước một chút được không? Ngươi điều khiển uy lực của Hỗn độn thần lôi nhỏ một chút được không? Nhờ ngươi cả đấy.”
Giọng điệu ngập mùi nịnh hót còn có chút đáng thương.
Hỗn Độn Sai Cổ cũng vội gật đầu theo: “Cơ thể ta yếu ớt không giống với Nê Côn da dày thịt béo, không chịu nổi bị giật như vậy đâu.”
Nê Côn không hài lòng lắm: “Mặc dù ta da dày thịt béo nhưng cũng không chống giật!”
Thược Dược lạnh lùng nói: “Lúc các ngươi bỏ trốn sao không nghĩ đến cơ thể yếu ớt?”
Nói xong nàng không chút do dự bấm pháp quyết điều khiển Đại Đạo Dịch Lung phát ra Hỗn độn thần lôi.
Một dòng điện xuyên qua người của Nê Côn và Hỗn Độn Sai Cổ, hai người lập tức mũi khoằm mắt xếch té xuống trong lồng chim, cơ thể không ngừng run rẩy.
Thi Hống thú đi theo góp vui thấy vậy không khỏi cảm thấy may mắn mà lắc đầu: “Cũng may lúc đầu các ngươi kêu ta cùng bỏ trốn, ta không đồng ý. Nếu không điện giật lên người ta luôn rồi.”
“Hít hít.”
Bỗng nhiên hắn giơ cánh mũi ra hít hít trong không trung: “Mùi gì mà lại thối như thế? Hít hít.”
Cuối cùng hắn cũng tìm được nơi phát ra mùi hôi.
Nê Côn và Hỗn Độn Sai Cổ lại bị giật đến tè ra luôn rồi.
“Chỉ cần ngươi thay Tôn Ngộ Không hộ tống Đường Tăng đi thỉnh kinh, bản tôn có thể nhận ngươi làm đệ tử thân truyền, không những cho ngươi quả vị Thánh Phật chí cao vô thượng ở Tây Phương giáo, mà còn truyền thụ cho ngươi thần thông vô thượng lấy mộng chứng đạo, có thể giúp người nhanh chóng đột phá Chuẩn Thánh, không biết ý ngươi thế nào.”
Trong một khe núi sâu không biết tên, một đạo nhân dáng ngươi hơi béo, đầu hói nói với một vị Mi Hầu.
Mi Hầu này nhỏ gầy, dáng vẻ xấu xí, hai bên mặt có hai cái lỗ tai, mỗi bên có ba cái loa tai trông rất quái dị.
Hắn nghe lời nói của đạo nhân trung niên, nét mặt như cười như không nhìn Chuẩn Đề đạo nhân hỏi: “Tôn Ngộ Không chẳng qua chỉ có tu vi Đại La Kim Tiên, trong mắt ngươi chẳng khác gì con kiến, tại sao ngươi không đích thân đối phó hắn mà lại muốn ta đi?”
Chuẩn Đề đạo nhân nét mặt hiền lành nói: “Bởi vì ta cảm thấy ngươi rất có tuệ căn, muốn nhận ngươi làm đồ đệ, chuyện này chẳng qua chỉ là thử thách cho ngươi mà thôi.”
Giọng điệu của hắn thay đổi một chút: “Đương nhiên nếu như ngay cả Tôn Ngộ Không mà ngươi cũng không thể đối phó thì chỉ có thể chứng tỏ một điều tuệ căn của ngươi còn có hạn chưa xứng làm đệ tử thân truyền của Thánh Nhân. Đã định sẵn chỉ có thể làm một tán tiên nhãn rỗi mà thôi.”
Lục Nhĩ Mi Hầu nghe vậy liền bật cười ha hả: “Ha ha ha, ngươi không cần phải khích ta, không phải chỉ là Tôn Ngộ Không thôi sao? Người đời đều cảm thấy hắn lợi hại nhưng ta vẫn không đặt hắn vào trong mắt, muốn đối phó thì có gì khó khăn chứ!”
Khóe mắt Chuẩn Đề đạo nhân lóe lên ý cười: “Cứ như vậy đi. Khi chuyện này thành chính là ngày ngươi thành đệ tử thân truyền của ta.”
Nói rồi hắn lấy một cái Kim Cơ từ trong ngực ra đưa cho Lục Nhĩ Mi Hầu: “Mặc dù ta vẫn chưa chắc chắn ngươi có duyên phận sư đồ với ta hay không, những Kim Cơ này tặng ngươi phòng thân đi, cũng không uổng chúng ta gặp nhau một lần.”
Lục Nhĩ Mi Hầu nhận lấy Kim Cơ, chỉ thấy đường kính của Kim Cơ này dài khoảng một thước, kim quang phát sáng, đạo vân giống như mây bay quanh quẩn ngoài Kim Cơ, khí tức Tiên thiên nồng đậm ngập chư thiên, linh động bốn phía, thần bí bất phàm.
Lục Nhĩ Mi Hầu phóng thần thức vào Kim Cơ, một thông tin thiên địa lập tức truyền thẳng vào trong đầu của hắn, nói cho hắn biết lai lịch của Kim Cơ này.
Hóa ra Kim Cơ này tên là Cấm Thiên Cơ, là Tiên thiên linh bảo thượng phẩm, cũng chính là một đài sen của Hỗn Độn Thanh Liên sinh ra Bàn Cổ đại thần khi khai thiên hóa thành, có thể giam cầm nguyên thần của tất cả các sinh linh, khiến nó sống mà không được tự do, có thể nói là uy lực vô song.
Cấm Thiên Cơ vốn thuộc sở hữu của tu sĩ Triệt giáo Kim Cô Tiên Mã Toại, ba cái Kim Cơ mà Như Lai cho Quan âm chính là được phỏng theo Cấm Thiên Cơ này.
Chẳng qua, trong trận chiến Phong Thần, Chuẩn Đề đạo nhân lấy được Cấm Thiên Cơ và giữ làm của riêng.
Lúc này để cho Lục Nhĩ Mi Hầu dễ dàng đối phó Tôn Ngộ Không, Chuẩn Đề đạo nhân mới đưa cho Lục Nhĩ Mi Hầu linh bảo này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận