Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2210 - Ta không phải người trọng sắc khinh bạn

Thái Văn Cơ chép miệng, nói: “Ngươi cứ mạnh miệng đi.”
Thấy Thái Văn Cơ không tin, Lý Thanh Chiếu chỉ biết bất lực.
Thái Văn Cơ tò mò hỏi Lý Thanh Chiếu: “Ngươi thành thật nói cho ta biết, rốt cuộc thời gian qua ngươi bận cái gì?”
Lý Thanh Chiếu có chút ngượng ngùng khi phải kể chuyện về Lý Nguyên cho Thái Văn Cơ nghe.
Dẫu sao cũng vì gặp mặt một người nam tử mà nàng năm lần bảy lượt từ chối lời mời của Thái Văn Cơ và Trác Văn Quân.
Như vậy nghe có vẻ trọng sắc quên bạn quá.
Lý Thanh Chiếu ta không phải người trọng sắc quên bạn!
Vả lại Lý Thanh Chiếu còn có một điều băn khoăn.
Đó chính là hai người Thái Văn Cơ và Trác Văn Quân, xét tài hoa hay dung mạo đều không thua kém Lý Thanh Chiếu chút nào.
Lý Thanh Chiếu lo rằng nếu giới thiệu Lý Nguyên cho các bạn thân biết, ngộ nhỡ Lý Nguyên bị hai người bạn tốt mê hoặc thì phải làm sao đây?
Bởi vậy, Lý Thanh Chiếu quyết định sẽ không cho Thái Văn Cơ và Trác Văn Quân biết đến sự tồn tại của Lý Nguyên trước khi gạo nấu thành cơm với hắn.
Tuy trong lòng không ngừng tính toán nhưng trên mặt Lý Thanh Chiếu không để lộ điều gì.
Nàng đảo mắt, đã nghĩ ra một cái cớ: “Chẳng phải là vì Huyền Đô Đại pháp sư thành Thánh sao, hơn nữa còn sáng lập ra Nho giáo, ta đang lo liệu Nho giáo có thể gây ảnh hưởng gì lên Tiên Đường chúng ta hay không.”
Nghe xong lý do của Lý Thanh Chiếu, Thái Văn Cơ bỗng cảm thấy cạn lời: “Trong thời gian qua ngươi suy nghĩ đến việc này? Nho giáo kia mới thu một đệ tử mà thôi, vả lại ta còn biết tên Mạnh Tử kia, linh căn vô cùng kém cỏi. Cho dù có được thánh nhân nhận làm đồ đệ e rằng thành tựu tu luyện cũng sẽ có hạn. Thế nên Nho giáo sao có thể gây ảnh hưởng đến Tiên Đường chúng ta? Ngươi lo bò trắng răng rồi!”
Thái Văn Cơ là Tế tửu Quốc tử giám Tiên Đường, chủ quản việc khoa cử giáo vụ của Tiên Đường, vậy nên quả thực có biết Mạnh Tử.
Thấy Thái Văn Cơ cũng cho rằng Nho giáo sẽ không thể tác động đến Tiên Đường, Lý Thanh Chiếu chỉ cảm thấy tư tưởng lớn gặp nhau.
Có lẽ ngoài Lý Nguyên thì không có ai cảm thấy Nho giáo sẽ gây ảnh hưởng lên Tiên Đường!
Đứng trước Tiên Đường, Nho giáo căn bản không thể tạo ra bất cứ sự uy hiếp nào.
Lý Thanh Chiếu nhún vai lấp liếm, giải thích: “Ta chỉ tuỳ tiện suy nghĩ thôi, dù sao Nho giáo cũng là môn phái mới được thánh nhân sáng lập, đương nhiên sẽ được chú ý nhiều.”
Thái Văn Cơ không nghĩ sâu xa, nàng thuận miệng nói: “Nói thật, sau khi biết Mạnh Tử được Huyền Đô Đại pháp sư thu làm đại đệ tử thủ môn, ta cũng cảm thấy quá khó tin. Tuy học thức của Mạnh Tử uyên thâm nhưng thiên phú tu luyện lại vô cùng tệ hại. Chẳng biết tại sao Huyền Đô Thánh Nhân lại muốn nhận hắn làm đại đệ tử thủ tịch?”
Lý Thanh Chiếu nói: “Những người như chúng ta làm sao có thể suy đoán quyết định của thánh nhân? Có lẽ là Mạnh Tử có điểm đặc biệt mà người ta chưa biết!”
Thái Văn Cơ gật đầu: “Đúng vậy, dù sao thánh nhân cũng làm việc theo chuẩn pháp tắc thiên đại, không thể vô duyên vô cớ nhận đồ đệ.”
Khi nói, Thái Văn Cơ đột nhiên chú ý tới một bức tranh thuỷ mặc kỳ lạ được trên trên tường thư phòng của Lý Thanh Chiếu.
Bức tranh thuỷ mặc này vẽ lên khung cảnh thiên nhiên trong sắc thu.
Có một nữ tử áo trắng đứng trong lương đình trên đỉnh núi, phóng tầm mắt về phía xa.
Vẻ u buồn đó còn vượt ngoài ngôn ngữ.
Tuy bức tranh này không phối hợp thêm màu sắc gì khác ngoài đen trắng, nhưng tác giả đã sử dụng bố cục trắng đen đơn giản này để phác hoạ nên cảnh sắc mùa thu cô tịch và đìu hiu một cách hoàn hảo.
Toàn bộ bức tranh thể hiện vẻ đẹp mỹ miều khó gì sánh bằng, ý cảnh uyên thâm.
Thái Văn Cơ ngắm bức hoạ, có cảm giác tự đặt mình vào ngọn núi trong đó.
Cả người bị bao trùm bởi bầu không khí thê lương.
Thậm chí, nàng còn cảm nhận được một làn gió lạnh lướt qua sườn mặt.
Mây trên trời chầm chậm xoay vần.
Một con chim đơn độc trong rừng ngâm lên tiếng bi thương.
Khung cảnh khiến người ta chìm đắm này lập tức khiến Thái Văn Cơ không khỏi nhíu mày, trong lòng nảy sinh không thể xoá nhoà.
Thái Văn Cơ cảm nhận được sự biến hoá trong cảm xúc của chính mình, nàng không khỏi biến sắc, hoảng hốt không yên.
Bỗng thấy nổi cả da gà.
Chỉ một bức hoạ lại có thể khiến nàng nảy sinh sự đồng cảm trong chớp mắt, đây không phải điều một bức vẽ bình thường làm được.
Điều này chứng tỏ bức tranh trên tường ẩn chứa đạo vận trong đó.
Đây là một thần tác đạo vận tuyệt thế!
Nhưng đó không phải điểm làm Thái Văn Cơ sửng sốt nhất.
Thứ khiến Thái Văn Cơ kinh hãi nhất chính là toàn bộ đường nét phác họa nên bức tranh này lại đều được tạo nên từ những chữ viết phóng khoáng.
Nó vừa là một bức tranh chữ, vừa là tranh sơn thuỷ.
Quả thực, phương thức vẽ tranh này mới nghe thấy, nhìn thấy lần đầu.
Thái Văn Cơ không biết, rốt cuộc phải là kỳ tài tuyệt thế ra sao mới có thể dung hợp chữ viết vào tranh sơn thuỷ một cách hoàn mỹ như vậy?
Vả lại nữ tử trên bức tranh còn giống Lý Thanh Chiếu như đúc.
Rõ ràng bức tranh này được vẽ riêng cho Lý Thanh Chiếu.
Nghĩ tới đây, Thái Văn Cơ không nhịn được hơi ghen tị.
Có thể lưu lại dáng vẻ của mình sinh động có thần như thế trên thần tác tuyệt thế tràn ngập đạo vận, thật sự là một chuyện đáng để khoe.
Thái Văn Cơ đương nhiên ghen tị và hâm mộ.
Rất lâu sau, Thái Văn Cơ mới khôi phục tinh thần lại từ trên bức tranh này.
Chuyện thứ nhất sau khi nàng khôi phục tinh thần lại, chính là khẩn cấp hỏi Lý Thanh Chiếu: “Dịch An, bức tranh này là sáng tác của vị đại sư nào? Sở hữu kỹ thuật hội họa siêu cao như thế, chỉ sợ đối phương là một họa thánh danh dương thiên hạ nhỉ? Là Ngô Đạo Tử, Triệu Mạnh Phủ, hay là Mễ Phất, Diêm Lập Bản, hay là Cố Khải Chi.”
Thái Văn Cơ lầm bầm suy đoán vài vị họa thánh danh dương thiên hạ, nhưng ngay sau đó, nàng phủ định bản thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận