Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1855 - Vẩy cá tê cay!

Đồng Tương Ngọc nghiêm mặt, nói: “Đúng, nói chuyện nghiêm chỉnh, chúng ta có thể thăm dò hắn chút, thì sẽ biết hắn là tên lừa đảo giống Bạch Mi, hay là có bản lĩnh thật.”
Bạch Triển Đường: “Thăm dò thế nào?”
Đồng Tương Ngọc: “Còn không đơn giản à? Tìm đại mấy việc để hắn tính xem không phải biết rồi à? Đúng rồi.”
Nàng nhớ ra điều gì, hỏi Quách Phù Dung: “Tiểu Quách, ngươi nghe ngóng rõ ràng chưa? Có phải hắn quen biết cha ngươi thật không? Có quen biết người khác của Lục Phiến môn không?”
Quách Phù Dung chớp mắt, cái đó, hình như, nàng quên hỏi chuyện này rồi.
Vừa thấy biểu cảm của Quách Phù Dung, Đồng Tương Ngọc đã hiểu rồi.
Nàng không khỏi đỡ trán của mình, cạn lời nói: “Đều là một đám ăn hại thành công thì ít, thất bại thì nhiều, trẫm, rất mệt!”
Buổi chiều.
Lý Nguyên rời khỏi khách điếm, đi xem sông Tây Lương, còn đi xem Tả gia trang và Thập Bát Lý Phô, cuối cùng còn đến thư viện Bạch Mã đi dạo.
Lần này không có đại tức phụ, tiểu cô nương vây quanh hắn.
Vì chuyện buổi sáng, nên lúc này những đại tức phụ, tiểu cô nương đều đang ở trong nhà nhận gia pháp.
Thật ra, mấy nơi này không có gì đặc biệt.
Chỉ là phố phường tiểu trấn bình thường, tràn đầy mùi khói lửa.
Nhưng mà Lý Nguyên vẫn xem rất say sưa.
Giống như đang du ngoạn những danh sơn đại xuyên kia vậy.
Lúc từ thư viện Bạch Mã trở về, đúng lúc gặp Mạc Tiểu Bối tan học.
Mạc Tiểu Bối đang đến trên đê ở ven sông Tây Lương đắt tượng đất với các bạn học Khâu Hiểu Đông.
Thấy Lý Nguyên, nàng không khỏi vui mừng hô lên: “Lý đại ca, sao ngươi đến thư viện của bọn ta rồi?”
Bạn học xung quanh Mạc Tiểu Bối nhìn thấy Lý Nguyên, tất cả đều là biểu cảm kinh ngạc.
Có mấy người tính cách tinh nghịch, hướng ngoại nhỏ giọng nói: “Oa, đẹp trai!”
“Đẹp trai quá!”
“Tiểu Bối, mau giới thiệu cho bọn ta.”
Lý Nguyên: “…”
Tiểu học sinh bây giờ đúng là trưởng thành sớm quá rồi!
Lý Nguyên trả lời Tiểu Bối: “Ta đi dạo khắp nơi.”
Mạc Tiểu Bối mời Lý Nguyên: “Bọn ta muốn đi đắp tượng đất, Lý đại ca có muốn đi chơi cùng không?”
Lý Nguyên thoải mái nói: “Được thôi!”
Mạc Tiểu Bối sững sờ một lúc, nàng vốn chỉ là thuận miệng hỏi, không ngờ Lý Nguyên lại thật sự đồng ý đi chơi đắp tượng đất với đám nhóc con bọn họ.
Đây, xem ra Lý đại ca là chưa hết tính trẻ con!
Thấy Lý Nguyên muốn đi chơi, bạn nhỏ khác cũng rất vui mừng.
Mọi người đều vô cùng hứng khởi đi về phía sông Tây Lương.
Đến ven sông Tây Lương, mọi người lập tức vứt cặp sách xuống, bắt đầu hưng phấn bới bùn ở ven sông, chuẩn bị đắp tượng đất.
Lý Nguyên cất quạt giấy lại, đi đào một đống bùn, chơi chung với đám Mạc Tiểu Bối, hoàn toàn không ra vẻ…
Trong mười mấy bạn học, tượng đất của Mạc Tiểu bối nặn rất ra dáng, trông cứ như đúng rồi vậy.
Bạn học khác thì hơi tạm được.
Vì vậy Mạc Tiểu Bối đã dẫn tới ánh mắt hâm mộ của một đám bạn học.
Mạc Tiểu Bối rất hưởng thụ ánh mắt sùng bái của bạn học.
Nhưng mà, sau khi mọi người thấy tượng đất Lý Nguyên nặn, tất cả lại đều ngạc nhiên kêu lên.
“Oa, đây không phải Mạc Tiểu Bối à? Trông giống quá!”
Khâu Hiểu Đông kinh ngạc kêu.
Mạc Tiểu Bối nhìn thấy tượng đất trong tay Lý Nguyên, không khỏi trợn to mắt.
Tượng đất Lý Nguyên nặn này vô cùng giống nàng, không, không phải vô cùng giống, đúng là giống y như đúc.
Cho dù là quần áo, hay đầu tóc, hoặc khuôn mặt, thậm chí dáng vẻ tinh nghịch đều giống như được in ra vậy.
“Lý đại ca, ngươi nặn tốt quá rồi đấy?”
Mạc Tiểu Bối tràn đầy sùng bái, nói với Lý Nguyên.
Lý Nguyên không khiêm tốn, nói: “Tàm tạm, lúc trước ở trong nhà thường hay nặn chơi.”
“Ngươi cũng thích nặn tượng đất à?”
Mạc Tiểu bối hưng phấn hỏi.
Lý Nguyên: “Không chỉ thích nặn tượng đất, còn thích những việc như đánh cờ, nghe Bình thư, đọc tiểu thuyết, đánh đàn, thư pháp.”
Mạc Tiểu Bối: “Ta chỉ thích nặn tượng đất, còn có tu luyện võ công, đáng tiếc tẩu tử không thích ta học những cái này. Nàng nói nặn tượng đất, không làm việc đàng hoàng, luyện võ công đánh đánh giết giết, dễ kết thù.”
Lý Nguyên: “Học pháp thuật không phải toàn là đánh đánh giết giết. Còn có thích một loại sự vật, thì phải kiên trì mới được. Nếu không cũng là bữa đực bữa cái.”
Mạc Tiểu bối buồn phiền nói: “Ta muốn kiên trì mà, nhưng tẩu tử không cho ta cơ hội, cả ngày chỉ biết bắt ta học thuộc những thi từ ca phú, Tứ Thư Ngũ Kinh khó hiểu.”
Lý Nguyên: “Chỉ cần ngươi nói nghiêm túc với tẩu tử của ngươi, nàng sẽ lắng nghe suy nghĩ của ngươi, tiền đề là ngươi thật sự có thể kiên trì, chịu được cái khổ bên trong. Nếu không nàng chỉ coi như ngươi là tâm tính trẻ con, đương nhiên sẽ không đối xử nghiêm túc với suy nghĩ của ngươi.”
Mạc Tiểu Bối thở dài, nói:
“Ài, ngươi không hiểu tẩu tử của ta, con người nàng rất ngoan cố, hoàn toàn không thể thương lượng.”
Lý Nguyên thản nhiên cười: “Thật ra con người tẩu tử của ngươi vẫn là rất nói lý lẽ.”
Mạc Tiểu Bối lắc đầu hỏi: “Ngươi mới tiếp xúc với nàng mấy ngày? Ngươi đừng bị vẻ bề ngoài của nàng lừa gạt.”
Mạc Tiểu Bối do dự, nàng hơi ngại ngùng hỏi Lý Nguyên: “Lý đại ca, ngươi có thể tặng tượng đất này cho ta không? Ta rất thích nó.”
Lý Nguyên ngược lại rất thoải mái, hắn trực tiếp nhét tượng đất vào trong tay Mạc Tiểu Bối, nói: “Cho ngươi.”
Nghe vậy, Mạc Tiểu Bối không khỏi vui mừng nhảy lên: “Lý đại ca đúng là quá tốt.”
Chiều tối, sắc trời đã hơi xám xịt.
Chỉ còn lại chút xíu ánh chiều tà của mặt trời lặn phía chân trời.
Đồng Tương Ngọc sốt ruột đứng ở ngoài khách điếm.
“Mạc Tiểu Bối này chết đâu rồi? Sao muộn như vậy còn chưa về? Đúng là sắp sốt ruột chết rồi!”
Quách Phù Dung vừa cắn hạt dưa, vừa an ủi: “Chưởng quỹ yên tâm đi, chắc chắn Tiểu Bối đi đâu đó chơi rồi, sẽ không xảy ra chuyện đâu.”
Đồng Tương Ngọc vẫn lo lắng: “Sao có thể để người ta yên tâm đây? Tiểu Bối này đúng là không để người ta bớt lo chút nào. Còn cả Triển Đường cũng vậy, bảo hắn đến thư viện nghe ngóng tin tức, đi lâu như vậy vẫn chưa về, hắn còn không biết ngại khoác lác khinh công của bản thân đứng thứ hai.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận