Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1129 - Lại có một vị Chí Tôn mãng hoang ra đời

Lương Khâu Tỉ không tin mới mặt dày đi theo Tiêu Vân Nhi đến thành Kiếm Nam.
Khi Lương Khâu Tỉ phát hiện vị hôn phu của Tiêu Vân Nhi lại là một phế vật mới ở Luyện Khí kỳ, suýt chút nữa cười rụng răng.
Trong lúc đó hắn đương nhiên phải cười nhạo Diệp Lăng Không, còn uy hiếp Diệp Lăng Không phải chủ động rời khỏi Tiêu Vân Nhi.
Thậm chí nếu như không phải Tiêu Vân Nhi kịp thời phát hiện, có lẽ Diệp Lăng Không đã bị Khâu Lương Tỉ giết chết.
Khâu Lương Tỉ giết hắn chẳng khác gì so với giết một con kiến.
Đối diện với uy hiếp của Khâu Lương Tỉ, trong lòng Diệp Lăng Không càng khát vọng sức mạnh.
Bình sứ đựng mê hồn dược gần như bị hắn sờ đến gỉ.
Cuối cùng Diệp Lăng Không vẫn không kiềm được khát vọng đối với sức mạnh của mình, lần sau khi cùng ở riêng với Tiêu Vân Nhi hắn đã thả mê hồn dược vào trong nước để Tiêu Vân Nhi uống.
Sau đó hắn triệu hồi Thần Niệm ra, trải qua một hồi đấu tranh đau khổ cuối cùng hắn vẫn dùng Tiêu Vân Nhi đổi lấy một điều ước với Thần Niệm.
Hắn muốn trở thành Chí Tôn mạnh nhất mãng hoang.
Khi điều ước được nói ra, cơ thể hôn mê của Tiêu Vân Nhi lập tức hóa thành một luồng linh quang bị hút vào Hồng Mông Hồ.
Chỉ còn lại y phục và đồ dùng tùy thân của Tiêu Vân Nhi rơi lại trên mặt đất.
Ngay sau đó, Diệp Lăng Không cảm nhận được trong đầu mình bỗng xuất hiện một vài thông tin.
Đây là thông tin mà chỉ có Chí Tôn mới nắm giữ được.
Hơn nữa hắn phát hiện thế giới trong mắt hắn cũng trở nên khác lạ.
Hắn có thể nhìn được cả thành Kiếm Nam, cả tinh cầu này một cách dễ dàng, cuối cùng cả thế giới mãng hoang cũng được hắn nhìn thấy rõ ràng.
Pháp tắc tạo nên thế giới dễ dàng bị hắn nhìn thấy, nắm giữ và sử dụng.
Quá khứ, tương lai, hiện tại cùng hiện ra một cách khó tin trong mắt hắn.
Hắn cảm thấy chỉ cần mình nhấc một ngón tay sẽ khiến cho thiên địa sụp đỏ, Càn Khôn vận chuyển.
Chỉ một suy nghĩ, số phận của vô số sinh mệnh đều rõ ràng trong lòng.
Hắn chỉ cần thi triển pháp quyết sẽ có thể tái tạo lại địa hỏa phong thủy, luyện ra thế giới mới.
Hóa ra đây chính là sức mạnh của Chí Tôn!
Diệp Lăng Không chẳng thể ngờ được Thần Niệm lại thật sự thực hiện được điều ước của hắn!
Trong nháy mắt đã khiến hắn có được sức mạnh của Chí Tôn, là một tồn tại mạnh đến mức nào mới làm được điều này chứ?
Nhưng mà lúc này Diệp Lăng Không chẳng hơi đâu suy đoán thực lực của Thần Niệm, cũng chẳng quan tâm đến sức mạnh quen thuộc mà hắn có được.
Sức chú ý của hắn đều đặt lên người của Tiêu Vân Nhi đã biến mất kia.
Hắn nhìn thấy một miếng thánh dược chữa thương Hoàn Kim Đan trong những di vật Tiêu Vân Nhi để lại.
Nhìn thấy đan dược, với năng lực hiện tại của Diệp Lăng Không trong thoáng chốc hắn đã hiểu rõ nguyên nhân kết quả.
Đây chính là đan dược trị liệu sau khi Tiêu Vân Nhi biết được mẫu thân hắn bị thương nên đặc biệt mang về đổi cho mẫu thân hắn.
Chỉ là vẫn chưa kịp đưa cho hắn thì Tiêu Vân Nhi đã bị hắn dâng tế.
Nước mắt từ trong khóe mắt của Diệp Lăng Không chảy xuống, làm thế nào cũng không dừng lại được.
Nhưng mà khi Thần Niệm nhìn thấy vậy cũng chỉ cảm thấy đây là nước mắt cá sấu.
Diệp Lăng Không chẳng bận tâm lau đi nước mắt trên mặt, hắn vội vàng thi triển pháp tắc thần thông muốn tìm kiếm một tia chân linh của Tiêu Vân Nhi trong Hồng Mông để tái tạo lại cơ thể cơ Tiêu Vân Nhi.
Dựa vào tu vi của hắn bây giờ, khiến người chết sống lại chẳng qua chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, vô cùng đơn giản.
Trước đây khi hắn dâng tế Tiêu Vân Nhi đã từng suy nghĩ đến điều này.
Nhưng mà Diệp Lăng Không tìm kiếm quá khứ và tương lai, từ đầu đến cuối vẫn không tìm được một chút chân linh của Tiêu Vân Nhi.
Cả mãng hoang, cho dù quá khứ hay tương lai dường như chẳng có dấu vết Tiêu Vân Nhi từng tồn tại.
Điều này khiến Diệp Lăng Không bắt đầu luống cuống.
Hắn lập tức triệu hồi Thần Niệm, trong lòng nóng như lửa đốt chất vấn: “Tại sao bây giờ ta đã thành Chí Tôn rồi mà không thể cứu Tiêu Vân Nhi sống lại? Không phải nói Chí Tôn không gì không làm được hay sao? Lẽ nào Chí Tôn này chỉ có tiếng mà không có miếng à?”
Thần Niệm thản nhiên nói: “Bởi vì mọi thứ của Tiêu Vân Nhi đã bị Hồng Mông Hồ hấp thụ, ngươi không thể tìm thấy bất cứ dấu vết tồn tại nào của Tiêu Vân Nhi ở thế giới này, đương nhiên không thể cứu nàng sống lại được.”
“Đừng nói Chí Tôn không làm được, cho dù, Thiên Đạo, Đại Đạo cũng không làm được.”
Hắn như cười như không nhìn Diệp Lăng Không châm biếm nói: “Trước đây không phải ngươi đã từng nghĩ đến khả năng này từ lâu rồi sao? Ở đây không có người ngoài hà tất gì phải diễn kịch trước mặt ta?”
Thiên Đạo? Đại Đạo?
Trong lòng Diệp Lăng Không thoáng nghi hoặc.
Chẳng lẽ trên thế gian này còn tồn tại mạnh hơn Chí Tôn sao?
Vậy điều ước của ta ban nãy chẳng phải thiệt thòi à?
Trong lòng Diệp Lăng Không bỗng cảm thấy tiếc nuối.
Hắn nghe lời chế giễu của Thần Niệm xong nỗi nôn nóng trên nét mặt cũng biến mất tăm, nhanh chóng biến thành một gương mặt lạnh lùng.
Hắn không phủ nhận lời nói của Thần Niệm, trước đây hắn quả thật đã nghĩ đến khả năng cho dù hắn trở thành Chí Tôn cũng không thể cứu Tiêu Vân Nhi sống lại.
Suy cho cùng, có ai để lại lỗ hổng này chứ?
Chỉ là để thuyết phục bản thân mình nên hắn cố tình nghĩ đến mặt tốt mà lựa chọn bỏ qua kết quả xấu.
Hắn bình tĩnh nói với Thần Niệm: “Vậy bây giờ ta phải làm thế nào mới cứu Tiêu Vân Nhi sống lại được?”
Thần Niệm: “Ngươi có thể ước điều ước thứ hai chính là cứu sống nàng.”
Diệp Lăng Không: “Điều ước thứ hai cần thứ gì mới đổi được?”
Thần Niệm: “Thứ quý nhất bây giờ của ngươi chính là mẫu thân ngươi.”
Diệp Lăng Không nghe vậy không khỏi nổi giận, con ngươi suýt nữa rơi ra ngoài, hắn giận dữ nói: “Ngươi bảo ta dùng mẫu thân để cứu Tiêu Vân Nhi?”
Thần Niệm thản nhiên nói: “Ta không xin ngươi làm như thế chỉ nói với ngươi một phương pháp mà thôi, có muốn làm như vậy hay không do ngươi lựa chọn. Giống như trước đây ngươi có muốn trở thành Chí Tôn hay không vậy, mọi thứ đều là lựa chọn của ngươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận