Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2342 - Nhìn có vẻ bình thường một chút!

Nàng bẻ một nửa miếng khoai tây chiên ra, đưa cho Đào Thiến Thiến rồi nói: “Cái này là khoai tây chiên, cho ngươi ăn đó, ngươi nhỏ như vậy, chắc ăn một miếng là no rồi.”
Cho dù chỉ là một nửa miếng khoai tây chiên, nhưng đối với Đào Thiến Thiến đã bằng cả cái chăn rồi. Ngược lại, Đào Thiến Thiến cũng không quá khách sáo với Giang Lan.
Nàng nhanh nhảu dùng hai tay ôm lấy nửa miếng khoai tây chiên, cảm kích nói: “Cảm ơn ngươi.”
Dứt lời, nàng đã ngoạm một miếng thật to.
Răng rắc!
“Woa, ngon quá!”
Đào Thiến Thiến không nhịn được xúc động.
Giang Lan hài lòng nói: “Điều đó là đương nhiên rồi, khoai tây chiên do công tử nhà ta làm mà lại không ngon chắc?”
Nhưng Đào Thiến Thiến chỉ cảm thấy có lẽ do bản thân quá đói mà thôi.
Cho nên mới nghĩ món khoai tây chiên này ngon đến vậy,
Nói đến cùng, thức ăn bình thường, cho dù có ngon hơn nữa thì cũng không quá mức đến vậy chứ?
Nàng hận không thể nuốt luôn đầu lưỡi mình.
Có điều, Đào Thiến Thiến sẽ không nói suy nghĩ trong đầu ra.
Dù sao thì cũng là ăn của người ta.
Vẫn sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của Giang Lan.
“Nhoàm!”
Đào Thiến Thiến cắn thật to một miếng khoai tây chiến.
Thật sự là quá ngon đi.
Giang Lan nhìn Đào Thiến Thiến ăn ngon như thế, không tránh được thở dài: “Ngươi nhỏ như vậy, ăn có một chút đã no rồi. Một bữa cơm bình thường ở chỗ này của chúng ta có lẽ cũng đủ nuôi sống cả thế giới người tí hon của ngươi.”
Đào Thiến Thiến nghe thế thì cảm thấy Giang Lan nói rất có lý.
Nguyên liệu của thế giới này là quá mức phong phú đối với thế giới người tí hon.
Thái Tố Thiên.
Sâu bên trong Hoàng Cung.
Một nơi không có trời, không có đất, không có mặt trăng mặt trời và những ngôi sao.
Nữ Oa đang ngồi xếp bằng ở trên giường, dáng vẻ vô cùng cao quý, thánh khiết vô song.
Chỉ thấy hai mắt khép hờ, sau lưng hiện ra một vòng màu xanh đạo ấn huyền quang...
Luồng huyền quang đạo ấn vô cùng huyền ảo, bí ẩn như hóa thân của đạo.
Sinh cơ dồi dào nhưng đồng thời cũng ẩn chứa cả sự hủy diệt vô tận.
Sử dụng sinh cơ và hủy diệt đến mức thăng bằng.
Giống như hai mặt âm và dương, tương sinh tương khắc, hỗ trợ lẫn nhau.
Trong không gian đặc biệt này không hề chỉ có một mình Nữ Oa.
Trước mặt Nữ Oa còn có một vị nam tử hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi.
Nam tử này có một cái đầu lớn, trên người là một bộ quần áo thể thao, phối cùng một đôi giày thể thao.
Vừa nhìn là biết không phải phong cách của Hồng Hoang.
Kỳ lạ hơn cả là đỉnh đầu của nam tử này đang trong một dàn âm thanh nổi, một giai điệu điện tử sôi nổi, khoan khoái đang phát ra từ đó.
Lúc này, vị nam tử đang bị một luồng đạo ấn bao phủ.
Mà luồng đạo ấn này lại giống hệt đạo ấn ở phía sau Nữ Oa.
Trong đạo ấn, gương mặt nam tử đang vặn vẹo thống khổ.
Ánh mắt ẩn chứa sự sợ hãi và tuyệt vọng.
Chỉ thấy nam tử hét lớn về phía Nữ Oa: “Nữ Oa nương nương, ngươi là Thánh Nhân, được người người tôn kính, hơn nữa đã sớm siêu thoát khỏi sinh tử luân hồi, cớ sao ngươi còn phải cướp đoạt hệ thống của một tiểu bối? Ngươi làm như vậy không sợ sẽ bị người đời chê cười là cậy mạnh ăn hiếp yếu hay sao?”
Nữ Oa mở mắt nhìn nam tử một cái, thong thả đáp: “Ngươi không phải nói ta cậy mạnh bắt nạt kẻ yếu, nếu không phải ban đầu ngươi ý vào bản thân có hệ thống, trêu đùa thị nữ của ta, ăn nói lỗ mãng với ta, ta sẽ để ý đến ngươi chắc. Kết quả của ngày hôm nay, đều do ngươi tự gieo gió gặt bão mà thôi.”
Người nam tử vội vàng giải thích: “Ban đầu ta không biết ngươi là Nữ Oa nương nương, chỉ cảm thấy ngươi và Thái Hi tiên tử rất xinh đẹp, không tránh được nảy sinh cảm giác ái mộ, cho nên mới có những hành động quá khích. Có thể là cách thức thể hiện của ta có hơi nhiệt tình, không phù hợp với văn hóa ở thế giới này của các ngươi, khiến cho các ngươi hiểu nhầm. Nhưng không phải ta cố tình muốn đùa giỡn các ngươi, chỉ là ta vừa mới xuyên qua, vẫn chưa quen với tập tục của thế giới này. Hơn nữa, hôm nay ta đã biết sai rồi, xin được gửi lời xin lỗi đến Nữ Oa nương nương và Thái Hi tiên tử. Kính xin Nữ Oa nương nương có thể giơ cao đánh khẽ, tha thứ cho ta lần này.”
Nữ Oa không chút do dự: “Có phải là hiểu lầm hay không, tự ta có phán đoán. Ngươi có nói thế nào cũng vô dụng.”
Nam tử thấy bất luận bản thân có cầu xin tha thứ như thế nào, Nữ Oa cũng không quan tâm, tâm trạng không khỏi trở nên buốt lạnh.
Hắn hiểu, đây là Nữ Oa quyết tâm muốn đoạt hệ thống của hắn.
Biết bản thân có cầu xin nữa cũng vô dụng, nam tử không cầu xin nữa.
Hắn tức giận mắng Nữ Oa: “Thánh Nhân vô dục vô cầu cái chó gì, rõ ràng là ngươi hám lợi quên nghĩa hệt như một người tí hon, thèm muốn hệ thống của ta, cho nên mới mượn cớ hòng cướp hệ thống của ta. Nếu như ngươi dám quang minh chính đại nói muốn hệ thống của ta, ta còn nể ngươi dám làm dám chịu. Còn như ngươi dùng lý do tưởng như đoàng hoàng lắm, rồi cướp đoạt của người ta, đúng là vừa làm kỹ nữ, còn muốn người thờ phụng, khiến người ta phải ghê tởm.”
Đối diện với những lời nhục mạ từ nam tử, sắc mặt của Nữ Oa lập tức trở nên băng giá.
Nàng vừa làm phép, vừa không do dự đáp lại: “Đáng ra ta chỉ định tống khứ hệ thống của ngươi đi mà thôi, cho ngươi một sự trừng phạt nhỏ chứ không định lấy mạng ngươi. Nhưng ngươi đã dám nhục nhã ta như thế, nếu ta không giết ngươi thì đúng là không đủ để hả giận.”
Nam tử nghe rõ ý định của Nữ Oa thì sắc mặt không khỏi tái nhợt.
Không biết là do hối hận bản thân quá kích động hay vì cái gì.
Sắc mặt có vẻ rất phức tạp.
Tên nam tử này là Kiều Di Sơn, hắn không phải là người Hồng Hoang, mà là người từ dị giới xuyên đến Hồng Hoang.
Sau khi xuyên đến Hồng Hoang, Kiều Di Sơn nhanh chóng kích hoạt hệ thống bàn tay vàng BGM của mình.
Hệ thống BGM, tên cũng như ý nghĩa, đó là cái hệ thống này có thể phát ra các loại BGM.
Bạn cần đăng nhập để bình luận