Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 386 - Giết ngươi như giết gà (2)

Nghĩ đến đây, Trụ vương không khỏi rùng mình một cái.
Hắn không dám ra vẻ Nhân Hoàng gì nữa, hắn muốn mở miệng cầu xin tha thứ, nhưng lời đến bên miệng lại không nói nên lời.
Dù sao cũng sống mấy thập niên cao cao tại thượng, được thiên hạ tung hô, chúa tể Cửu Châu, hắn còn chưa từng cầu xin tha thứ ai cả.
Bộp bộp bộp…
Nhưng hắn chưa mở miệng thì mặt đã bị đánh không ngừng.
Chẳng mấy chốc gương mặt đã bị đánh đến be bét máu thịt, hàm răng cũng bị tát đến muốn rơi ra.
Hắn cảm thấy nếu mình tiếp tục đánh như vậy thì chẳng lẽ mình sẽ bị mình đánh chết sao?
Cuối cùng, Trụ vương không ngăn được nỗi sợ hãi với cái chết, cầu xin tha mạng: “Tiên, tiên trưởng, quả nhân sai rồi, cầu xin tiên trưởng thứ tội.”
Lý Nguyên lạnh lùng nhìn Trụ vương, không nói gì.
Bộp bộp bộp…
Trụ vương vẫn còn đang tiếp tục vả mặt mình.
Từ mũi hắn trở xuống đều nhiễm máu đỏ tươi, gương mặt gần như cũng bị đánh nát.
Lẽ nào hắn sẽ đánh chết mình sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng Trụ vương lập tức tràn ngập sợ hãi.
Nhưnng đã mở miệng cầu xin tha thứ, hắn không còn áp lực tâm lý nữa.
Lúc này đây, hắn đã bỏ hết toàn bộ tôn nghiêm, không ngừng cầu xin tha thứ: “Xin tiên trưởng thứ tội, ta biết lỗi rồi, sau này ta không dám mạo phạm tiên trưởng nữa, xin tiên trưởng tha mạng, bỏ qua cho ta một lần…”
Hắn không còn xưng mình là quả nhân nữa rồi.
Lý Nguyên thấy Trụ vương đã biết sợ, thành tâm cầu xin tha mạng, lúc này mới cho hắn dưng tự tát mình lại.
Trụ vương phát hiện mình không cần vả mặt nữa thì suýt chút nữa mừng chảy nước mắt, vội vã dập đầu nói: “Đa tạ tiên trưởng từ bi, tiên trưởng từ bi…”
Lý Nguyên thản nhiên nhìn Trụ vương nói: “Ta muốn giết ngươi đơn giản như giết con gà vậy.”
“Vâng, vâng.” Trụ vương vội vàng gật đầu, hắn biết đây là sự thật, nếu không hắn không cần phải hoảng sợ như vậy.
Lý Nguyên tiếp tục nói: “Nếu như ngươi không mạo phạm tới ta, ta cũng lười để ý đến ngươi, nhưng nếu như ngươi không biết thức thời, ta không để ý việc đổi một vị Nhân Hoàng khác.”
“Ta không dám mạo phạm tiên trưởng nữa, chỉ cần tiên trưởng thả ta ra, ta nguyện ý xây miếu vàng cho tiên trưởng, để cho thiên hạ bách tính đều cung phụng tiên trưởng…”
Lý Nguyên bình thản nói: “Xây miếu thờ bằng vàng thì không cần, ta không thích có người làm phiền.”
Trụ vương lập tức đảm bảo nói: “Sau này ta tuyệt đối không quấy nhiễu tiên trưởng tu hành, nếu có người dám cả gan mạo phạm tiên trưởng, ta là người đầu tiên lột da hắn.”
Vì mạng sống, Lý Nguyên muốn hắn gọi là gia gia hắn cũng nguyện ý.
Bây giờ hắn hoàn toàn sợ Lý Nguyên, căn bản không có chút lòng phản kháng nào.
Người này thật sự quá kinh khủng.
Khiến người ta sợ hãi đến tuyệt vọng!
Lý Nguyên thấy thái độ Trụ vương khá ổn, gật đầu nói: “Ngươi cút đi được rồi.”
Trụ vương nghe vậy thì trong lòng không khỏi mừng như điên, cuối cùng cũng bảo vệ được tính mạng.
“Đa tạ tiên trưởng, đa tạ tiên trưởng, ta lập tức cút ngay, ta cút ngay đây…”
Sau đó hắn phát hiện cuối cùng mình cũng đứng lên được.
Trụ vương không dám do dự, sau khi nói mấy câu cảm tạ với Lý Nguyên thì lập tức chạy ra bên ngoài viện, giống như phía sau là ma quỷ ăn thịt người vậy.
Bởi vì quá hoảng hốt, khi chạy còn bị vấp té, vô cùng chật vật.
Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề thấy Nhân Hoàng ngày xưa luôn cao cao tại thượng lại bị Lý Nguyên dễ dàng thu thập dễ bảo như vậy thì trong lòng cảm khái không ngớt.
Di Lặc cũng ngạc nhiên đến mức không biết trưng ra bộ mặt gì.
Bạch Lăng thì vẫn luôn dại ra.
Mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay đối với nàng đã quá mức chấp nhận rồi.
Chạy ra khỏi tiểu viện, Trụ vương phát hiện Cấm Vệ quân bên ngoài và cả văn võ bá quan giống như bị dừng lại, tất cả đều không nhúc nhích.
Chờ đến khi hắn ra khỏi đại môn, những văn võ bá quan và Cấm Vệ quân này mới khôi phục lại sinh khí.
“Là đại vương!”
“Đại vương ra rồi!”
“Tốt quá, đại vương không sao cả!”
“Nhưng mặt đại vương bị sao vậy?”
“...”
Không ít văn võ đại thần thấy Trụ vương thì lập tức vội vàng vây quanh.
“Đại vương ngươi không bị thương chứ?”
“Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Có cần tiếp tục đánh yêu phỉ không?”
“...”
Bốp!
Trụ vương nghe n Phá Bại hỏi có cần đánh yêu phỉ hay không thì trong lòng giật mình, cuối cùng phục hồi tinh thần lại trong nỗi kinh hoàng.
Hắn lập tức tát một cái lên mặt n Phá Bại, đánh cho n Phá Bại lui về sau mấy bước, xô ngã mười mấy đại thần mới ổn định được thân hình.
“Đại vương tha mạng, đại vương tha mạng.”
n Phá Bại vội vàng quỳ xuống cầu xin tha tội, vẻ mặt vừa sợ hãi vừa mơ màng.
Ta nói sai gì rồi sao?
Những đại thần và binh sĩ khác thấy tình hình đột nhiên thay đổi thì cũng khó hiểu, sững sờ tại chỗ.
Trụ vương nhìn đại thần xung quanh, nghiêm mặt nói: “Bên trong không có yêu phỉ, chỉ có tiên trưởng, các ngươi sau này không được phép mạo phạm tiên trưởng, bất kính với tiên trưởng, nghe thấy chưa?”
Mặc dù không rõ vì sao yêu phỉ lại biến thành tiên trưởng nhưng mọi người thấy vẻ mặt nghiêm khắc của Trụ vương, ánh mắt lạnh lùng thì căn bản không dám phản bác, vội vã đáp lại: “Dạ.”
Trụ vương: “Rút binh, về vương cung.”
Vào lúc mọi người ở đây chuẩn bị rút lui thì đột nhiên trên đường phố nhiều hơn một ngàn chiến sĩ mặc giáp xuất hiện.
Vũ Thành vương, tứ đại hộ pháp kim cang cũng ở trong đó.
Những binh sĩ này trước đó bay vào sân đã đột nhiên biến mất.
“Ôi, cuối cùng cũng ta cũng thoát nguy rồi!”
“Ôi trời ơi, thật tốt quá!”
“Còn tưởng rằng vĩnh viễn không ra được!”
“Chẳng lẽ là do chúng ta thành tâm niệm phật hiệu, tác động đến Phật Tổ, cho nên lúc này mới thoát nguy sao?”
“Phật Tổ vô dụng, quốc sư bị bắt đi rồi, đến nay còn chưa rõ sống chết đâu.”
“...”
Những người này sau khi thoát khỏi giam cầm thì vừa cười vừa nhảy, vừa khóc vừa kêu, tâm trạng kích động vô cùng.
Chưa từng trải qua cảm giác trôi nổi trong hư không, nỗi tuyệt vọng khi lên trời không được mà xuống đất không xong, thì vĩnh viễn không thể cảm nhận được bọn họ bây giờ hưng phấn như thế nào.
Giống như sau khi giành lấy sự sống từ cái chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận