Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1675 - Cao Cầu bị đánh ngây người

Một cái tát giòn vang lên.
Trong lúc nhất thời, Cao Cầu ngây người.
Lục Khiêm cũng chết lặng.
Triều Cái, Tống Giang, Hoa Tử Hư, mấy vị ngồi cùng bàn với Cao Cầu. Cùng với các vị khách hàng tầng cao nhất đều chết lặng.
Mọi người nhìn chăm chú vào vết đỏ trên má của Lục Khiêm và Cao Cầu, há to miệng như thể bị đóng băng, không nhúc nhích, vẻ mặt tràn đầy kinh hãi. Không khí trở nên tĩnh lặng chết chóc.
Có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
“BA!”
Tất cả mọi người ở đây đều lâm vào sửng sốt, lại một cái tát giòn giã đánh vỡ không khí yên lặng, rõ ràng lọt vào trong tai của mọi người tầng cao nhất.
Hoá ra chính Lục Khiêm đã tát Cao Cầu một lần nữa.
Vô số người trợn mắt hốc mồm vì kinh ngạc. Một ngàn cái “...Ta Thao” vang lên trong lòng.
Lục Khiêm là điên rồi sao?
Sao lại chính mình trực tiếp đánh người lãnh đạo?
Ngay cả khi muốn tự sát, cũng không cần phải làm như vậy chứ?
Điều khó hiểu nhất là khi Lục Khiêm tát Cao Cầu, khuôn mặt hắn ta tái nhợt vì sợ hãi, cơ thể run rẩy, và hắn ta có biểu cảm kinh hoàng.
Nhưng vì sao hắn sợ hãi, hắn vẫn làm điều này?
Rốt cuộc là cái tình huống gì?
Cao Cầu lúc này cũng đã hoàn hồn khỏi sự kinh hãi.
Chỉ thấy sắc mặt hắn âm trầm đến cơ hồ chảy ròng ròng, chòm râu dê giận dữ run lên, chóp mũi dày đặc hơi thở hoá thành kiếm quang.
Hai mắt hắn như muốn phóng lửa nhìn chằm chằm Lục Khiêm, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Lục Khiêm, ngươi điên rồi sao?”
Lục Khiêm suýt chút nữa ngã khuỵ, hắn vẻ mặt thê lương nói: "Thái Uý bớt giận, cái này không phải thuộc hạ cố ý a…”
“BA!”
Kết quả là, Lục Khiêm vừa nói tới chỗ này, Cao Cầu lại bị hắn ta tát vào mặt.
Khoé miệng của Cao Cầu cũng bị rạn nứt: "A!”
Cao Cầu tức đến phát điên.
"Tức chết ta rồi!”
Hắn không chút do dự mà tát Lục Khiêm, làm bay ba chiếc răng của hắn.
Mà Lục Khiêm cũng đánh Cao Cầu, tát vào má hắn mấy cái liên tiếp.
Điều kỳ lạ nhất là khi Lục Khiêm tát Cao Cầu, miệng lại không ngừng cầu xin lòng thương xót và giải thích với Cao Cầu.
"Cao Thái Úy tha mạng, thuộc hạ cũng không muốn đánh người a, chẳng qua là tay của thuộc hạ đã bị khống chế!.”
"Cao Thái Úy ngàn vạn lần đừng trách tội thuộc hạ, đây không phải ý định của thuộc hạ.”
"Nhất định là có người thi triển yêu pháp.”
"Cao Thái Úy, thuộc hạ không khống chế được tay của mình, xin Thái Uý né ra."
Cao Cầu bị Lục Khiêm đánh đến phát giận, vì vậy cũng dốc sức liều mạng tát Lục Khiêm.
Tất cả những chiếc răng trong miệng Lục Khiêm đều bị đánh bay, gò má dập nát.
Đúng lúc này, hắn đột nhiên nghe thấy Lục Khiêm nhắc nhở, ý bảo hắn tránh ra trước.
Nghe thấy Lục Khiêm bảo hắn tránh ra, Cao Cầu lập tức tỉnh táo lại chút.
Đúng vậy, hắn ngốc nghếch vả mặt nhau với Lục Khiêm làm cái gì, hắn rõ ràng có thể tránh ra mà!
Cho dù không tránh ra, thì cũng có thể mở lồng phòng ngự!
Sao lại để mặc cho Lục Khiêm tát?
Đệch, đều bị tức đến hồ đồ rồi!
Nghĩ đến đây, hắn vội vàng lắc mình định tránh khỏi cái tát của Lục Khiêm.
Thế nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên hắn phát hiện cơ thể của hắn lại không thể cử động.
Cho dù hắn thi triển thuật phi hành, hay là dịch chuyển không gian, vậy mà tất cả đều mất hiệu lực, đây là chuyện gì?
Hắn không kịp nghi ngờ, lại định tế ra tế ra huyền quang phòng ngự của bản thân, chặn lại cái tát của Lục Khiêm trước rồi nói sau.
Thế nhưng, hắn phát hiện ngay cả huyền quang phòng ngự bản thân cũng không tế ra được.
Giống như hắn đã mất đi pháp lực vậy.
Đệch, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì hả?
Rõ ràng ta có thể cảm nhận được pháp lực dâng trào trong người, nhưng tại sao không sử dụng được?
Trên người ta đã xảy ra chuyện gì?
Đây là ai đang giở trò?
Phải biết rằng ta là Thái Ất Kim Tiên đấy.
Ai có thể khiến một Thái Ất Kim Tiên mất đi pháp lực một cách im hơi lặng tiếng?
Không lẽ chỉ dựa vào mấy thôn phu trong núi kia à?
Cao Cầu không thể tin được suy đoán trong lòng.
Ui, mặt đau quá!
Đúng lúc trong lòng Cao Cầu nảy ra vô số nghi ngờ, Lục Khiêm vẫn đang tiếp tục tát Cao Cầu, hơn nữa trong miệng còn đang tiếp tục xin Cao Cầu tha thứ.
“Cao thái úy, sao ngươi còn không tránh?”
“Cao thái úy, ngươi tránh ra đi chứ!”
“Bây giờ ta không khống chế được bản thân, ta thật sự không phải muốn đánh ngươi!”
Lúc này mấy đồng bọn của Cao Cầu đã lấy lại tinh thần, nhao nhao đua nhau thúc giục Cao Cầu, nói:
“Cao đại nhân, ngươi mau tránh ra đi!”
“Đúng đấy, Lục Khiêm điên rồi, tránh ra trước rồi nói sau.”
“Lục Khiêm, ngươi còn không mau dừng tay, dĩ hạ phạm thượng, ngươi muốn bị đánh vào luân hồi à?”
Nghe tiếng kêu của đồng bọn, Cao Cầu không nhịn được tức hổn hển, kêu lên: “Mẹ nó ta phải tránh được chứ! Ta không biết vì nguyên nhân gì mà không động đậy được rồi, các ngươi mau kéo tên Lục Khiêm này ra cho ta.”
“Cái gì, Cao thái uy lại không động đậy được?”
“Sao lại như vậy?”
“Mau kéo Lục Khiêm ra rồi nói sau!”
Lúc này mấy đồng bọn kia phản ứng lại, vội vàng đứng dậy, định kéo Lục Khiêm và Cao Cầu ra.
Thế nhưng, bọn họ vừa đứng dậy, lại cũng bắt đầu tát lẫn nhau.
“Bốp, bốp, bốp!”
Hơn nữa, Cao Cầu cũng bị mấy người này tát mấy cái.
“Đệch, sao các ngươi đánh ta?”
“Vậy tại sao ngươi lại muốn đánh ta?”
“Ta không khống chế được tay của mình!”
“Mẹ nó ta cũng vậy!”
Nhất thời, tiếng tát ‘bốp bốp’ vang lên không ngừng.
Thực khách xung quanh nhìn tới nghẹn họng trân trối.
Chỉ cảm thấy bản thân sống mấy nghìn năm, đều chưa từng gặp chuyện kỳ lạ như vậy.
Lúc này Triều Cái, Tống Giang, Hoa Tử Hư cuối cùng đã ngậm cái cằm vì kinh ngạc lại.
Triều Cái nghi ngờ nhìn về phía Tống Giang, Hoa Tử Hư, Lý Nguyên, ngây ngốc hỏi:
“Đây rốt cuộc là chuyện gì? Sao bọn họ lại tự tát người của mình?”
Tống Giang mờ mịt nói: “Đừng hỏi ta, ta cũng đang sững sờ đây.”
Chỉ có Hoa Tử Hư hơi nghi ngờ nhìn Lý Nguyên.
Lẽ nào là Lý Nguyên ra tay rồi?
Nhưng không nhìn thấy hắn ra tay mà?
Bạn cần đăng nhập để bình luận