Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1106 - Một vị luân hồi giả bị bại lộ! (2)

Chẳng mấy chốc, nàng đã tiêu hóa tất cả thông tin về Võ Tắc Thiên.
“Thật kỳ lạ, những gì Võ Tắc Thiên đã trải lại có chút tương tự với Võ Chiếu, nhưng có một sự khác biệt rất lớn. Chí ít, thế giới của Võ Tắc Thiên không hùng vĩ như hồng hoang.”
Nàng nhìn phụ thân, khó hiểu hỏi: “Phụ thân, chuyện này là thế nào? Sao ở thế giới của những người này cũng từng có các vương triều Đại Hán và Đại Đường?”
Mấy người Nữ Oa, Tam Thanh, Tây Phương Thánh cũng tò mò nhìn Lý Nguyên.
Bọn họ xâm nhập vào kí ức của luân hồi giả, cũng có chút khó hiểu, sao những luân hồi giả lại biết vài chuyện về quá khứ của hồng hoang.
Sau khi Lý Nguyên ăn hết một miếng sườn xào chua ngọt mới từ từ giải thích: “Vì hồng hoang là một vị diện có pháp tắc hoàn thiện, hồng hoang xảy ra chuyện gì cũng sẽ có chút ảnh hưởng đến những vũ trụ khác, do đó phản chiếu ra rất nhiều tiểu thế giới tương tự.”
“Hoặc là cốt truyện của những tiểu thế giới này có chút giống với cốt truyện của hồng hoang.”
“Hoặc là những người ở tiểu thế giới đó vô ý biết được nên họ sáng tác ra những tiểu thuyết, phim ảnh, các loại trò chơi có tình tiết tương tự.”
“Chỉ tiếc là, pháp tắc của những tiểu thế giới đó không hoàn hảo như hồng hoang, cho nên cấp bậc lực lượng ở các tiểu thế giới đó không bằng hồng hoang.”
“Thậm chí ở nhiều tiểu thế giới không có linh khí, những người ở đó chỉ là người bình thường mà thôi.”
“Thế nên tiểu thế giới hoặc một số tiểu có tình tiết tương tự hồng hoang nhưng mà cũng có nhiều chỗ bất đồng.”
“Mà những luân hồi giả lại đến từ những thế giới bất đồng này, nên bọn họ chỉ biết được một ít chuyện về hồng hoang.”
“Thì ra là thế.”
Tiểu Tế Tử bừng tỉnh đại ngộ: “Không ngờ rằng vũ trụ hồng hoang lại có nhiều thế giới như vậy.”
Tam Thanh, Tây Phương Nhị Thánh cũng lộ ra vẻ mặt như vậy.
“Đúng là thế giới Đại Thiên, chuyện lạ gì cũng có.”
Nữ Oa cảm khái nói.
Đây là lần đầu tiên họ nghe được, thì ra trong vũ trụ Hồng Mông lại có nhiều tiểu thế giới như vậy.
Chẳng trách trong trí nhớ của Lư Khán Sơn có vài chuyện liên quan đến hồng hoang.
Mà cũng có rất nhiều chuyện bất đồng với hồng hoang.
“Nói như vậy, trong tiểu thế giới nào đó Võ Chiếu thật sự đã soán ngôi vị hoàng đế của Đại Đường sao?”
Tiểu Tê Tử nói.
Lý Nguyên gật đầu: “Đúng là như vậy. Trong một số tiểu vị diện, nàng là nữ hoàng đầu tiên.”
Tiểu Tê Tử: “Số mệnh này vẫn rất kỳ lạ.”
Nét mặt của nàng vẫn bình tĩnh, không vì biết được ở một số tiểu thế giới Võ Chiếu soán ngôi hoàng đế mà sinh lòng bất mãn.
Không nói đến những tiểu thế giới khác, dù sao ở thế giới này Võ Chiếu vĩnh viễn không có cơ hội đó!
“Ở những tiểu thế giới khác, có khi nào còn có một “ta”khác không?”
Nữ Oa đột nhiên tò mò hỏi Lý Nguyên.
Lý Nguyên: “Có một người tên là Nữ Oa, nàng là người đã tạo ra Nhân tộc, có thể xem là Nhân Tộc Thánh Mẫu, nhưng nàng không phải là người. là sự tồn tại độc nhất vô nhị duy nhất.”
Nữ Oa: “Cảm giác thật kì lạ.”
Dưới lầu đang bàn luận về chuyện ở các tiểu thế giới, trên lầu vẫn đang nhỏ to về chuyện luân hồi giả bị bắt.
“Cũng không biết là luân hồi giả nào bị bắt?”
Khương Chính Dương cau mày, lẩm bẩm.
Vẻ mặt có chút lo lắng.
Cũng không phải lo lắng cho luân hồi giả không may bị bắt kia mà lo lắng nếu người kia nói ra chuyện liên quan đến hắn sẽ làm ảnh hưởng đến nhiệm vụ của hắn, thậm chí ảnh hưởng đến mạng sống.
Mộc Thạch Nhân rầu rĩ nói: “Võ Chiếu muốn mang người luân đó đến đây, không biết luân hồi giả kia có khai chúng ta ra không?”
Kỷ Nhiên bình tĩnh nói: “Yên nào, mọi người không cần lo lắng, các người đều là lão nhân chút chuyện này còn không rõ sao? Chỉ có người dám cả gan nói ra bất cứ chuyện gì về Chủ thần điện, sẽ bị chủ thần loại bỏ. Cho nên, hắn sẽ không bao giờ khai chúng ta ra.”
Khương Chính Dương vui vẻ: “Cũng phải, cùng lúc xảy ra quá nhiều chuyện suýt chút nữa đã quên mất chuyện này.”
“Luân hồi giả vĩnh viễn không thể nói với những người không phải luân hồi giả về chuyện của Chủ thần điện!”
Mộc Thạch Nhân nói với Kỷ Nhiên: “Đối phương sẽ mang người đến ngay thôi, ngươi đó đạo cụ gì không? Để chúng ta có thể nghe xem đối phương sẽ hỏi luân hồi giả những vấn đề gì.”
Kỷ Nhiên thoải mái nói: “Đạo cụ thì không thiếu.”
Vừa nói, hắn từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một con ruồi, đắc ý nói: “Đây là một người máy mini, có thể theo dõi nhất cử nhất động cách xa mấy chục dặm, chỉ cần ta thả nó ra, phía dưới xảy ra chuyện gì cũng không giấu được chúng ta.”
“Đúng rồi, mau thả người máy mini ra đi, cẩn thận chút đừng để bị phát hiện.”
Lư Khán Sơn nhắc nhở Kỷ Thiên.
Kỷ Thiên: “Yên tâm, bọn thổ dân này sao mà phát hiện ra nó được, cho dùng phát hiện ra, họ cũng không biết năng lực của nó chỉ biết nó là một con ruồi.”
Nói xong, hắn cầm con ruồi ném vào không trung, con ruồi lập tức phi ra khỏi phòng, thông qua hành lang, sau đó dừng lại ở cầu thang.
Nhóm người Lý Nguyên, Tiểu Tê Tử, Nữ Oa liếc mắt nhìn nhau, tất cả đều lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
Muốn giả bộ không biết cũng khó!
“Các ngươi xem, bọn họ thật sự không phát hiện ra.”
Kỷ Thiên đắc ý nói với mọi người.
Chỉ thấy trên tay hắn có cầm một cái màn hình, phía trên màn hình đang hiện ra hình ảnh bên trong đại đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận